Chương 1: Một người một chó hoảng sợ nhìn nhau

(Truyện chỉ được đăng tại truyenhdt.com @silas171, vui lòng ủng hộ công sức chính chủ. Xin cảm ơn!)

Bình minh tháng sáu đến rất sớm.

Khi tia nắng ban mai còn mờ sương, một chiếc xe tải nhỏ chạy vào thôn Thanh Đảo nằm ở vùng ngoại thành Thành phố A, sau đó dừng trước một hiên nhà.

Kiến trúc ngôi nhà này vô cùng đẹp, trong sân đặt nhiều bồn cây xanh trông rất xôm tụ thịnh vượng.

Sân nhà không có tường rào lớn vây quanh, chỉ có một hàng tre cao đến thắt lưng người lớn dựng tượng trưng, dây leo xanh mướt bò trên hàng tre như bừng lên sức sống cho ngôi nhà.

Tài xế xe tải là một người đàn ông tuổi trung niên có mái tóc hoa râm, khuôn mặt hằn những nếp nhăn đầy sương gió, ông xuống xe nhìn thoáng qua hàng tre xinh đẹp điểm những bông hoa trên dây leo uốn lượn, tuy nhiên nó cách khá xa và ông cũng không có ý định đến gần nhìn ngắm.

Ông biết rõ, hàng tre nhìn vô hại xinh đẹp đến thế, nhưng trên thực tế ẩn giấu bên dưới lớp dây leo là những chiếc đinh vài gai tre được mài vô cùng sắc bén. Nếu ai tiến vào mà không được sự cho phép chắc chắn sẽ bị lột xuống một tầng da thịt.

Bên trong sân cũng gắn không biết bao nhiêu camera giám sát, cả sân không một góc chết, hoàn toàn không sợ ăn trộm nửa đêm lẻn vào.

Tài xế đi tới cửa, theo quy củ ấn chuông đàng hoàng.

Lâm Mộc nghe được tiếng chuông lập tức đẩy cửa sổ đáp lại, sau đó vội vàng lau sạch vết dầu mỡ trên tay rồi xuống lầu.

Lâm Mộc mở cửa, trên mặt nở một nụ cười tươi phấn chấn tinh thần giống như cây cối nơi đây, khóe miệng còn có hai lúm đồng tiền nho nhỏ xinh xắn: "Chào buổi sáng chú Đức!"

"Chào buổi sáng, Tiểu Lâm!" Chú Đức gật đầu đi vào trong sân.

"Bánh bao thịt trong nồi còn nóng, chú ăn trước đi." Lâm Mộc vừa nói vừa lấy một viên gạch chặn dưới chân hàng rào, xoay người đi dời mấy chậu hoa trong sân.

Chú Đức đi vào phòng bếp, nhấc nắp nồi hấp lên thấy bên trong có sáu cái bánh bao thịt trắng ngần tròn trịa, mỗi cái to bằng lòng bàn tay, bên cạnh còn có hai chén tào phớ.

Theo quy tắc cũ, bốn cái bánh bao thuộc về chú Đức, còn sức ăn của Lâm Mộc yếu hơn nên chỉ ăn hai cái.

Chú Đức cầm chén tào phớ cùng bánh bao ngồi trên ngạch cửa, vừa ăn vừa nhìn Lâm Mộc dọn dẹp những chậu hoa trong sân.

Lâm Mộc rất biết cách chăm sóc hoa cỏ, những chậu hoa do cậu chăm đều được cung cấp cho một vài khách sạn và công ty lớn ở Thành phố A.

Chú Đức là người phụ trách vận chuyển đã hợp tác với Lâm Mộc được vài năm. Ông luôn thấy tiếc khi Lâm Mộc tự một mình kinh doanh, sản lượng và giá cả cũng không thể tăng lên.

Chú Đức vốn thật thà chất phác, cho rằng có cơ hội kiếm tiền thì tội gì không hợp tác mở rộng làm ăn, chắc chắn có thể kiếm được càng nhiều hơn nữa.

Nhưng loại ý tưởng này chỉ chợt thoáng qua rồi rất nhanh biến mất.

Đừng nhìn Lâm Mộc mang dáng vẻ ôn hòa hiền lành như thư sinh, thậm chí chỉ cần cười rộ lên cũng có thể khiến nhiều cô gái say đắm, nhưng trên thực tế cậu là ác bá có tiếng của thôn Thanh Đảo.

...Gọi là ác bá cũng không chính xác, nhưng đúng thật là không ai dám chọc vào cậu.

Vốn Lâm Mộc cùng người mẹ mất sớm là người từ bên ngoài chuyển đến.

Ở nông thôn ít nhiều cũng có tính bài ngoại, hơn nữa còn là cô nhi quả phụ nên ai cũng muốn bắt nạt.

Khi Lâm Mộc vừa chuyển đến vẫn còn là một đứa bé bế bồng trên tay, mẹ cậu thì lại là một người ôn nhu yếu ớt nên ở chỗ này bị người khác khinh khi ăn không ít khổ cực.

Qua vài năm Lâm Mộc bắt đầu hiểu chuyện. Cậu sống với mẹ nên tính cách cũng rất hiền lành ôn hòa, thậm chí có hơi nhút nhát. Nhưng một hôm không biết cậu học được chửi thề, vung chổi từ đâu, thẳng tay đuổi cổ một người đàn ông vô lại hùng hùng hổ hổ đến tống tiền, còn suýt chút nữa bổ đôi sọ gã ta.

Một người đàn ông trưởng thành hơn ba mươi tuổi nhưng đánh không lại một đứa trẻ tám tuổi, có nói ra cũng không ai dám tin.

Cuối cùng không lâu sau, người trong thôn phát hiện Lâm Mộc đúng là trời sinh sức mạnh hơn người.

Đứa trẻ ghi thù đuổi đánh hết những kẻ đã ức hϊếp mẹ nó chạy khắp thôn, bất kể nam nữ đều hung hăng đập một trận.

Sau này không một ai dám khinh thường cô nhi quả phụ nữa, nhưng bên cạnh đó cũng có một số người hiểu biết lý lẽ đối xử khá tốt với hai mẹ con.

Chú Đức chính là một trong số đó.

Đáng tiếc sức khỏe của mẹ Lâm Mộc không tốt, dường như sau khi sinh Lâm Mộc đã xuống dốc và qua đời khi cậu vừa nhận được giấy báo trúng tuyển đại học.

Trước khi ra đi bà ấy đã dặn Lâm Mộc hãy đi tìm ông ngoại của cậu.

Tới tận lúc đó Lâm Mộc mới biết ông ngoại mình là chủ tịch của một xí nghiệp rất nổi tiếng ở Thành phố A.

Lâm Mộc tự hỏi mẹ mình mềm yếu đến mức nào nhưng nhiều năm qua cũng không chịu về nhà xin giúp đỡ dù chỉ một lần, chắc chắn có chuyện gì đó đã xảy ra, vậy nên cậu cũng không đi mà một mình yên lặng lo toan hậu sự.

Thôn Thanh Đảo khá rộng lớn nên chuyện này không lan truyền ngay lập tức, nhưng cuối cùng cũng bị một số người nhàm chán phơi bày trên mạng xã hội, thu hút ông của cậu biết tin.

Ông ngoại Lâm Mộc rất coi thường cậu, nhưng nghĩ dù sao cậu cũng là con trai nên tỏ thái độ từ thiện yêu cầu cậu quay về nhà với mình.

Lâm Mộc là một người thù dai, lúc đó đối với ai cũng hận ý tràn trề. Thế là cậu bố trí hàng rào tre toàn gai nhọn, thả đống kính vỡ và xỉ gỗ xuống sân, khiến toàn bộ những kẻ xâm nhập bị thương đến nhập viện.

Khi ấy náo động đến như vậy, hiện tại có cách kiếm tiền đương nhiên cậu cũng chẳng muốn nghĩ tới việc chia sẻ cùng người khác.

(Truyện chỉ được đăng tại truyenhdt.com @silas171, vui lòng ủng hộ công sức chính chủ. Xin cảm ơn!)

Chú Đức rất thương Lâm Mộc, cảm thấy khi ở bên cậu lâu một chút tâm sẽ trở nên bình thản hơn, quên đi mọi chuyện phiền não.

Có lẽ là do Lâm Mộc cười rộ lên thật sự rất đẹp, hai lúm đồng tiền nho nhỏ hiện ra đầy ngọt ngào.

Chú Đức cắn bánh, nhìn người thanh niên đang ôm một chậu hoa lớn, nhớ tới lần tán gẫu trước liền hỏi: "Tiểu Lâm, lần trước con nói thi công chức à?"

"Vâng, con đậu rồi." Lâm Mộc đem chậu hoa trong tay đặt lên xe, cười nói: "Hôm nay con sẽ đến đó báo danh, cách thôn cũng không xa lắm nên có thể đi lại bằng tàu điện ngầm."

"Ồ ồ." Ông biết rõ có một ga tàu điện ngầm vừa được sửa chữa cách thôn không xa.

"Ở chỗ làm không giống thôn mình, con đừng một lời không hợp liền động tay động chân." Chú Đức nói xong nhìn thoáng qua hàng rào, "Để mấy thứ đồ kia trong văn phòng cũng không được."

Lâm Mộc dở khóc dở cười: "Sao con có thể động thủ được, hơn nữa cũng không làm trong văn phòng to lớn gì."

Chú Đức dặn dò: "Dù sao cũng là chỗ làm hẳn hoi nghiêm túc, đừng đắc tội người khác."

Lâm Mộc vâng vâng dạ dạ, dọn xong toàn bộ chậu hoa rồi phủi bụi trên tay: "Xong rồi ạ, chú đi đường cẩn thận."

Chú Đức ăn xong phần bữa sáng còn lại, nói: "Tất nhiên, chú đi đường toàn là người khác sợ chú."

"Vâng." Lâm Mộc gật đầu nhìn chú Đức rời đi, xoay người vào nhà ăn sáng.

Lâm Mộc vừa mới tốt nghiệp được một năm, thuận lợi xin làm nhân viên công vụ, hiện tại cậu chuẩn bị đến chỗ làm báo danh.

Lâm Mộc không có lý tưởng gì lớn lao, đối với gia sản nhà ngoại không có hứng thú, cũng không định tìm cha ruột. Cậu muốn tích góp một ít tiền rồi thực hiện ước mong của mẹ là mở một cửa hàng bán hoa, yên ổn lặng lẽ sống cuộc sống của riêng mình.

Cậu chẳng có sở thích gì đặc biệt cả, chỉ thích nghiên cứu thực vật và chăm sóc hoa cỏ mà thôi.

Trong nhà mẹ có anh em nhưng bà vốn không được yêu thương. Từ khi bà ngoại bệnh mất sớm càng không ai chăm sóc đoái hoài gì đến mẹ cậu. Sau đó bà không nghe lời cha mình đăng ký học tài chính mà lại theo đuổi ngành thực vật học, thường xuyên theo đoàn đội đi dã ngoại nghiên cứu hoa cỏ.

Có một lần bà rời nhà nửa năm, khi trở về đã có mang.

Thậm chí đánh chết cũng không nói danh tính cha đứa nhỏ là ai, cũng nhất quyết không chịu bỏ con, cuối cùng bị ông ngoại đuổi ra khỏi nhà.

Cho nên xuất phát từ thù riêng, Lâm Mộc còn muốn mở một cửa hàng hoa đối diện tòa nhà tài chính ở Thành phố A, để mấy kẻ từng coi thường cậu phải nhìn thấy mặt cậu mỗi ngày trên đường đi làm, đánh cảm giác tồn tại trước mắt họ.

Không vừa mắt cũng không gϊếŧ được cậu, còn phải lo lắng ngày nào đó cậu phanh phui với báo chí để tranh giành tài sản.

Lâm Mộc rửa chén rồi lên lầu lấy tập tài liệu được niêm phong trong ngăn kéo và thẻ báo danh, xác nhận camera giám sát trong nhà vẫn hoạt động bình thường rồi xuống lầu khóa cửa lại, cưỡi xe máy điện bon bon rời khỏi nhà.

(Truyện chỉ được đăng tại truyenhdt.com @silas171, vui lòng ủng hộ công sức chính chủ. Xin cảm ơn!)

Văn phòng Thanh Đảo, số 404 đường Thanh Đảo, quận Trung Nguyên, Thành phố A.

Đây là nơi Lâm Mộc muốn làm việc.

Vị trí hẻo lánh, ít người qua lại.

Lâm Mộc theo dõi một lúc lâu rồi mới đứng trước cửa, cậu lấy điện thoại kiểm tra thật kĩ địa chỉ được đề cập trong email.

Cuối cùng cậu nhìn căn nhà cũ nát trước mặt với vẻ hoài nghi không thể tin được.

Ngôi nhà này rốt cuộc cũ nát đến mức nào?

Nhà trệt thông thường, tường ngoài bị bong tróc lộ gạch đỏ bên trong, cửa sổ bị lủng nhiều lỗ phải dán giấy báo che lại.

Cửa kiểu cũ làm bằng gỗ sơn màu xanh lá cây, chiều ngang chỉ đủ cho một người có thể qua lại, bên ngoài còn có một hàng rào sắt cũng chỉ đủ một người đi.

Ổ khóa trên cửa sắt đã bị hư hỏng lúc nào không rõ, rỉ sét đến mức không thể nhìn ra dáng vẻ ban đầu.

Ngay cả tên văn phòng cũng không phải ghi trên bảng hiệu đàng hoàng mà được viết bằng phấn lên cửa, trải qua bão táp mưa sa nên chỉ có thể mơ hồ đoán được ít chữ.

Bằng chứng duy nhất cho thấy Lâm Mộc đã đến đúng chỗ là tòa nhà đổ nát bên trái có biển 403, và nhà hàng nhỏ hẹp với biển 405 bên phải vẫn đang mở cửa.

Bên trái 403, bên phải 405 nên hẳn ở giữa là 404 không sai.

Lâm Mộc: "..."

Nhưng nó nát quá!

Sao lại cũ nát như vậy!!

Làm sao để có thể cũ nát đến mức này!!!

Lâm Mộc cực kỳ khó hiểu.

Cậu im lặng một lúc rồi mới mở cánh cửa sắt rỉ sét ra, sau đó gõ nhẹ lên cửa trong.

Mà phát gõ này đã khiến cánh cửa gỗ loang lổ sơn xanh sụp đổ.

Lâm Mộc kinh ngạc: "???"

Làm sao vậy???

Chuyện gì đang xảy ra vậy???

Lâm Mộc đứng ở cửa sửng sốt một hồi, nhìn bên trong thấy sáng sủa sạch sẽ, trên bàn còn có một số đồ dùng làm việc nhưng không thấy ai.

Lâm Mộc thấy tình hình bên trong cũng an tâm phần nào, liếc mắt nhìn thời gian mới tám giờ rưỡi.

Còn kém nửa tiếng đến giờ làm việc, không có ai cũng là điều dễ hiểu.

Lâm Mộc suy nghĩ năm phút, thấy cửa như vậy hẳn là không sao nên dứt khoát vào trong, dùng sức đẩy lại cánh cửa giả bộ như nó vẫn còn nguyên vẹn.

Lâm Mộc làm xong lùi về sau vài bước quan sát thành quả lao động, cảm thấy cực ổn cực OK.

Vô cùng hoàn mỹ.

Khi Lâm Mộc vừa vào trong chuẩn bị tìm cái ghế ngồi xuống ngoan ngoãn đợi đồng nghiệp thì cửa ngoài đã bị một người dùng chân đá văng, miệng lải nhải không dứt: "Đã hơn nửa năm rồi cái lão rùa này, tìm được người tôi muốn tìm chưa! Lâu đến vậy còn chưa tìm được, tôi đang rất gấp đây!"

Lâm Mộc khϊếp sợ nhìn người vừa vào cửa liền cởϊ qυầи áo, chấn động đến mức không biết phải nói gì. Cuối cùng cậu chỉ có thể lịch sự gửi ra một chuỗi dấu chấm lửng mà không ai có thể nghe thấy.

"......"

Người đàn ông kia cũng không hồi đáp, có chút không kiên nhẫn cởi nút áo, rồi dứt khoát vung tay cáu kỉnh: "Đệt, quần áo loài người thật mẹ nó khó chịu."

Lâm Mộc trợn to mắt nhìn sinh vật sống sờ sờ trước mặt từ một người đàn ông trưởng thành biến thành một con chó săn màu đen.

Lâm Mộc rùng mình, trên mặt năm phần hoảng sợ, bốn phần kinh ngạc cùng một phần sững sờ, thế là cậu há mồm nấc lên.

Con chó to lớn hoàn toàn không nhìn người đang đứng trong văn phòng, nó điên cuồng lắc đầu chổng mông, cố gắng thoát khỏi lớp quần áo đang mắc kẹt.

Nó giãy dụa một hồi lâu rốt cuộc duỗi móng vuốt chật vật xé rách áo sơ mi, tức giận ngẩng đầu liền bắt gặp Lâm Mộc đang lẳng lặng nhìn nó.

Một con người và một con chó đều chết lặng.

Lâm Mộc: "..."

Chó bự: "..."

...Đù!

Chuyện gì đang diễn ra vậy??

Làm sao bây giờ???

Lâm Mộc hoảng sợ nắm chặt túi hồ sơ, hoài nghi có phải mình sắp bị diệt khẩu rồi không...

Trời đất quỷ thần ơi??

Phải làm gì đây???

Chó bự kinh hoàng kẹp chặt cái đuôi, sợ hãi mình sắp bị đưa đi mần thịt...

Một người một chó hai mặt nhìn nhau trong sự hoảng loạn.

- --