Chương 4: [Âm thanh náo nhiệt] Đài phát thanh lúc nửa đêm

NAM KINH: ÂM THANH NÁO NHIỆT • MÊ HOẶC

Mười hai giờ đêm.

Nam Kinh mưa dầm liên miên, nước mưa lưu thành từng vệt dài trên cửa sổ.

Ánh sáng mờ ảo của đèn đường xuyên qua ô cửa kính, những giọt mưa bị phản chiếu như những mũi kim bạc dưới ánh đèn vàng cam ấm áp.

Phòng khách không bật đèn, trên bàn trà đặt một chiếc điện thoại, đồng hồ treo tường đang tích tắc.

Trên màn hình điện thoại, một đài phát thanh mang tên ‘Âm thanh náo nhiệt lúc nửa đêm’ đang phát một bài hát tiết tấu chậm ding dong ding dong, vang vọng trong phòng khách trống trải.

Vào đêm mưa thế này, giai điệu bài nhạc vang lên đặc biệt quỷ dị.

Cùng với giai điệu nhẹ nhàng lạnh lùng khó giải thích này, vài âm thanh nặng nề phát ra từ phòng tắm sáng đèn.

Cửa phòng tắm khép hờ, dưới ánh đèn lạnh lẽo, một người đàn ông gầy gò đứng ngang phía cửa, trên mặt nở một nụ cười tàn nhẫn, trong tay cầm một cây chày cán bột đẫm máu đập liên hồi.

Trên sàn phòng tắm có một đôi chân tái nhợt, run rẩy theo từng nhát đập, dần dần dính đầy những chấm máu.

Máu ấm áp, trong giai điệu quỷ dị, theo tiết tấu mà phun tung toé trên mặt tường, trên mặt gương, trên bồn rửa tay.

Bốp, bốp, bốp.....

Di động trên bàn trà vang lên giai điệu chậm rãi, một giọng nói trầm thấp khàn khàn mang theo ý cười mê hoặc phát ra: "Không giờ đã điểm. Mọi người có làm theo lời ta nói không? Trong trái tim nhân loại cất chứa rất nhiều hạt giống, chúng nó phần lớn mọc ra dưới ánh nắng tên là mặt nạ giả dối, mặt nạ này được nhân loại dối trá xưng là nhân đức, xưng là hoa ánh sáng. Nhưng loài hoa này che giấu bản chất thật của ngươi, làm ngươi tồn tại giả dối một đời, cứ giả dối như vậy dưới ánh dương lạnh băng rồi cuối cùng chết đi một cách lãng nhách. Bây giờ hãy ném những bông hoa ánh sáng dối trá đó xuống, vuốt ve trái tim đỏ tươi của ngươi, trồng những hạt giống hắc ám vào dòng máu ấm áp ấy. Cho chúng nó chất dinh dưỡng của ngươi. Tội nghiệt, ác độc, oán hận, ghen ghét, phẫn uất... những hạt giống này mới là hạt giống của nhân loại. Hãy để chúng lớn lên trong đêm đen theo lời ta, để chúng nở ra những bông hoa tội lỗi xinh đẹp. Giải phóng cuộc sống thực sự của ngươi, để bông hoa trong tim ngươi hoàn toàn mở ra, để cho niềm vui nở rộ, cho khí huyết sôi trào, cào nát da đầu, kêu gào, la hét, cho toàn bộ lỗ chân lông nở ra, cùng nhau trải nghiệm sự hưng phấn chưa từng có..."

Người đàn ông cầm chiếc chày cán bột dính máu, bàn tay đẫm máu nhấc chiếc đi động trên bàn trà, đôi mắt trũng sâu nhìn cột sóng âm nhấp nhô. Hắn nhếch môi nở một nụ cười méo mó.

"Ta làm được, ta đã làm được..."

Hắn nở to đồng tử hét lớn, như cười lại như khóc. Hắn lẩm nhẩm với đài phát thanh trên di động: "Ta đã làm được, "Âm thanh náo nhiệt lúc nửa đêm", ngươi nghe thấy không? Ta đã làm được, ta sẽ không bao giờ phải nghe cô ta mỉa mai cay nghiệt nữa, sẽ không bị mắng, sẽ không bị coi thường nữa! Ta gϊếŧ cô ta rồi, ta vừa mới gϊếŧ cô ta, ta cảm nhận được, cảm nhận được kɧoáı ©ảʍ mà ngươi nói rồi, quá sung sướиɠ! Ha ha ha... đúng, đúng, ta đã gϊếŧ người, ta gϊếŧ cô ta, gϊếŧ cô ta..."

Tiếng cười gian tà như trên bờ vực sụp đổ vang lên trong phòng khách tối om. Trong tiếng cười thê lương của người đàn ông, đài phát thanh "Âm thanh náo nhiệt lúc nửa đêm" truyền ra tiếng cười khúc khích, âm thanh tê tái lại mỏng nhẹ như khói tràn ngập trong màn đêm, như dây gai vừa nhẹ nhàng vừa tàn nhẫn dọc theo sống lưng uốn lượn lên người tên đàn ông, bao bọc lấy hắn ta.

Âm thanh yêu dị như văng vẳng bên tai, như tình nhân ác ma thì thầm bên gối: "Các ngươi làm được chưa? Phóng thích bản thân, phóng thích ngồn gốc tội lỗi của bản thân, giải phóng sự xấu xa u ám ẩn giấu trong trái tim đỏ tươi, cho dòng máu của ngươi đóng băng, từ từ tận hưởng ân sủng ác độc."

Giọng nói đó nhẹ nhàng như thở dài, thấp giọng nói: "Hừ, con người mê muội, thật là buồn cười..."

Sáng sớm, ga xe lửa Nam Bắc Kinh.

Tôn Li đeo kính râm, mặc một chiếc váy liền thân cùng áo khoác gió màu đỏ thẫm, kéo một chiếc vali nhỏ màu đỏ tươi, đeo một chiếc túi da bóng, bước trên đôi giày cao gót vào nhà ga. Mái tóc dài bồng bềnh, quần áo bay bay, đôi bông tai to đùng lủng lẳng theo từng nhịp bước của cô.

Bước vào phòng chờ, Tôn Li tháo kính râm, nhìn quanh mấy ghế trong phòng chờ như đang duyệt binh, nhân tiện thu về những ánh mắt kinh ngạc của những người xung quanh.

Khoé mắt Tôn Li hằn lên nụ cười tự mãn: "Quả nhiên, mình là phụ nữ đẹp nhất trong này!"

Cô tìm một chỗ ngồi rồi ngồi xuống, lấy trong túi hai cái bánh quẩy, lau sạch son môi, cắn một nửa còn tay kia lấy ống hút, nhanh chóng chọc nắp trà sữa rồi hút một ngụm to, nheo mắt sảng khoái.

Người đàn ông đeo kính gọng đen ngồi bên cạnh giơ tay dưới túi hành lý chụp lén, lỗ tai Tôn Li động động, quay đầu lại uể oải nói: "Miễn chụp ảnh, huống chi là gửi lên nhóm Wechat tự biên một câu chuyện tình sướt mướt kể với tên bạn thân!"

Người đàn ông đeo kính đen giật mình, ngượng ngùng cầm hành lý rời đi.

Tôn Li hút trà sữa, đắc ý lẩm bẩm: "Hồ ly ngàn năm tu luyện có thể nhìn thấu lòng người đó!"

Tiêu Ẩn đi tới, đeo ba lô màu xanh xám, mặc bộ quần áo thể thao giản dị màu xanh xám, đi đôi giày thể thao màu trắng.

Nhìn thấy Tôn Li, mắt Tiêu Ẩn sáng lên, anh nhẹ nhàng chào: "Chào buổi sáng Tôn Li, hôm nay cô rất đẹp."

Tôn Li đương nhiên hưởng thụ.

Tiêu Ẩn ngồi bên cạnh Tôn Li, gỡ mắt kính gọng mạ vàng xuống, lấy ra chiếc khăn tay caro xanh xám từ trong túi quần nhẹ nhàng lau kính, ánh mắt dịu dàng nhìn cô: "Buổi sáng uống nước ấm chưa?"

Tôn Li lười nhác ừ một tiếng.

Tiêu Ẩn đeo kính lại, hỏi: "Mang ô không? Nam Kinh gần đây mưa nhiều lắm, hôm qua tôi tổng kết những điều cần chú ý nhắn cho mọi người, không thấy cô nhắn lại, tôi cũng không biết cô đọc được chưa?"

Tôn Li sửng sốt, một lúc sau mới trả lời: "Ở đâu cũng bán mà, đến Nam Kinh mua cũng không muộn."

Tiêu Ẩn vội vàng tán đồng: "Đúng vậy."

Anh quy quy củ củ ngồi bên cạnh Tôn Li, ôm bình giữ nhiệt yên lặng uống trà, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn Tôn Li cười mỉm.

Lúc 7 giờ rưỡi, một người đàn ông cao ráo đẹp trai bước vào ga xe lửa Nam Bắc Kinh, chính là Sư Tần, người mới nhậm chức ngày hôm qua.

Anh mặc một chiếc áo khoác dài màu đen, kẹp một chiếc túi da màu nâu dưới cánh tay, sống lưng thẳng tắp sải bước đi, gió thổi qua người, thực sự phóng khoáng.

Anh dừng bước trước cửa phòng chờ, nheo đôi mắt sắc bén nhìn quét qua hàng người đợi xe. Sau khi nhìn thấy Tôn Li cùng Tiêu Ẩn, khoé miệng anh nhếch lên, cất bước đi về phía ấy, bước đến đâu quỷ khí lan tràn đến đấy, không ai là không rùng mình.

Tôn Li kêu một tiếng: "Quỷ Trưởng phòng tân nhiệm tới rồi."

Khi Sư Tần đi qua một bà mẹ trẻ đang bế đứa con gái nhỏ, cô bé đang vui vẻ đột nhiên oà khóc.

Người mẹ không thể hiểu được: "Sao vậy? Sao tự nhiên con lại khóc?"

Cô bé thút tha thút thít chui vào lòng mẹ, khóc lóc nói: "Sợ lắm, lạnh quá, con muốn ba..."

Bà mẹ bế bé lên dỗ dành: "Ngoan, đừng khóc, lập tức lên tàu về nhà rồi này, không sợ không sợ."

Nghe thấy tiếng khóc, Sư Tần mặt đầy hối lỗi, thu hồi bước đi khí phách lúc mới vào cửa mà nhẹ tay nhẹ chân phóng nhanh về chỗ.

Tôn Li cười bò: "Biết mình một thân quỷ khí thì tránh xa trẻ nhỏ một chút, bằng không học tập Tiêu Ẩn cách thu quỷ khí lại kìa."

Sư Tần không nói được gì, cuối cùng đành bỏ qua vấn đề này: "Chỉ có hai người ở đây thôi sao? Triệu Tiểu Miêu với Chu Ngô đâu?"

Tiêu Ẩn trả lời: "Tôi hỏi rồi, đều đang ở trên đường, sẽ lập tức đến."

Tôn Li thấy Sư Tần không mang hành lý, tò mò hỏi: "Sư trưởng, hành lý của anh đâu?"

Sư Tần chỉ chỉ chiếc túi da kẹp ở tay.

Tôn Li kinh ngạc than: "Đây là hành lý của anh? Chúng ta ở đó ít nhất cũng nửa tháng!"

Sư Tần lấy một chiếc ví dày từ trong túi ra: "Tôi mang tiền. Xã hội bây giờ ra cửa mang theo tiền là được. Sinh hoạt mua sắm bây giờ rất tiện lợi, thiếu gì thì đi mua là được. Chúng ta phải biết tận dụng những tiện ích do xã hội phát triển mang lại. Trong thời đại ngày nay đi ra ngoài mang nhiều hành lý rất cồng kềnh, chỉ có đồ ngốc mới làm vậy. Với lại chúng ta đang đi công tác chứ cũng không phải chuyển nhà, càng ít hành lý càng tốt."

Tôn Li gật đầu, trên mặt nở nụ cười ngơ ngác.

Mười phút sau Triệu Tiểu Miêu tới, cao giọng chào hỏi: "Tôn Li, Tiêu Ẩn!"

Ba người ngẩng đầu nhìn về phía cửa, Sư Tần sửng sốt, Tiêu Ẩn khẽ thở dài, Tôn Li cười to.

Triệu Tiểu Miêu lôi theo hai cái vali lớn, lại đeo một cái balo leo núi cao hơn cô nửa cái đầu, từng bước từng bước tới đây.

Tiêu Ẩn tiến lên, rất ga lăng mà kéo hành lý giúp cô.

Tôn Li cắn cắn ống hút, nheo mắt hồ ly cười nói: "Sư trưởng, anh cùng Tiểu Miêu như trời Nam đất Bắc, cách biệt nhau như vậy, về sau có nhiều trò vui xem rồi!"

Sư Tần im lặng một lát, xoa xoa cằm, rất là khó hiểu: "Triệu Tiểu Miêu, cô đây muốn chuyển nhà sao? Đi công tác mà mang nhiều đồ như vậy?"

Vẻ mặt Triệu Tiểu Miêu nghiêm nghị, dùng tiếng phổ thông tiêu chuẩn trả lời: "Không, đây còn chưa đủ đâu. Tôi nghiêm túc tự hỏi một đêm, cho rằng bên ngoài không tiện lắm, lại là đi công tác cho nên nhịn đau mà bỏ bớt đồ đi. Khăn trải giường gối đầu chăn đắp chỉ mang được có hai bộ, thuốc khử trùng chỉ mang một túi nhỏ. Tạm chấp nhận vậy, không có biện pháp mà..."

Ba túi hành lý to đùng này mà còn chưa đủ?! Sư Tần một bộ dáng như gặp quỷ.

Lúc sắp soát vé Chu Ngô mới đến.

"Kiểm tra lại nào, chứng minh thư mang đủ hết chưa? Tôn Li mang cả hai cái rồi chứ?"

Ba con yêu quái giơ chứng minh thư cho anh xem.

Sư Tần đành phải "nhập gia tùy tục", móc chứng minh thư cho Chu Ngô xem qua.

Chu Ngô nhìn anh một cái, cười nói: "Chứng minh thư của anh nên đổi rồi đó, anh xem, sao vẫn là năm 80, nhìn không giống chút nào!"

Chu Ngô đưa chứng minh thư lại cho Sư Tần: "Giữ kỹ, không được làm mất."

Sư Tần cầm lại chứng minh thư, nhét vào trong túi, nghĩ thầm: Sao lại có cảm giác như đứa bé cùng bạn bè trong nhà trẻ thế này?

Lên xe, Sư Tần ngồi cạnh Triệu Tiểu Miêu.

Sư Tần nhét chiếc túi da vào túi ghế đằng trước rồi ngồi ngay ngắn, nhìn hành khách tới lui, cảm thán sự thay đổi và phát triển của quê hương suốt trăm năm qua. Triệu Tiểu Miêu bên cạnh thì bận rộn ngất trời.

Cô lấy khăn giấy ra, đổ cồn lên rồi cẩn thận lau bàn nhỏ. Lau xong lại lấy hai bao nilon trong túi chỉnh tề đặt xuống một trái một phải, sau đó lại lấy trong balo một túi tăm bông, rút ra ba cây, nhúng vào cồn rồi lau sạch di động ba lần.

Sau khi dọn dẹp sạch sẽ, thu dọn tất cả dụng cụ, Triệu Tiểu Miêu duỗi một ngón tay ra, dùng đầu móng tay chọc chọc vào Sư Tần đang kinh ngạc.

Sư Tần định thần lại, balo to tướng đã nhét ở trong lòng, Triệu Tiểu Miêu chỉ tay về phía giá hành lý ở bên trên: "...Giúp tôi đặt balo lên giá với."

Sư Tần liếc nhìn chiều cao của cô, không nói một lời, cầm lấy balo nặng trịch nhét vào kệ hành lý, vừa định ngồi xuống đã nghe Triệu Tiểu Miêu lo lắng nói: "Đặt đúng nha! Đừng để lệch!"

Sư Tần dừng lại, nghiêng đầu nhìn cái vali trước đó Tiêu Ẩn xếp giúp cô, chiếu theo thứ tự đó mà dịch lại balo, cúi đầu nhìn Triệu Tiểu Miêu.

Triệu Tiểu Miêu lúc này mới vừa lòng ra hiệu cho anh.

Sư Tần ngồi xuống, nhìn cô móc ví tiền, cục sạc, pin dự phòng từ trong túi áo khoác ra, căn chỉnh đặt trên bàn nhỏ, sau đó mới an tâm mở game xếp hình Tetris chơi.

Sư Tần thấy cô để khăn giấy tăm bông dùng xong vào bao nilon bên trái, tò mò hỏi: "Hai cái túi này để làm gì vậy?"

Triệu Tiểu Miêu cũng không ngẩng đầu lên, trả lời: "Phân loại rác. Có thể tái chế bỏ vào bên phải, loại khác bỏ vào bên trái."

Sư Tần nửa ngày không thốt được một chữ, Triệu Tiểu Miêu này rốt cục là yêu quái gì, sao lại nhiều thứ cần chú ý nhiều tật xấu thế này?!

Tiêu Ẩn cùng Chu Ngô uống trà nói chuyện phiếm, Sư Tần vẻ mặt rối rắm nhìn Triệu Tiểu Miêu hăng hái chơi game xếp hình. Tôn Li ngồi ở ghế bên kia lối đi, ưu nhã lấy điện thoại di động ra, đeo tai nghe màu hồng phấn, nhấn mở app radio, nhắm mắt nghe sách nói*.

*Sách nói là bản ghi âm của văn bản được đọc lại.

Chuyến tàu chậm rãi di chuyển, chở những người kì dị của Cục Điều tra rời Bắc Kinh hướng về Nam Kinh.

Tác giả có điều muốn nói: Đừng hoảng sợ khi gặp ma hay gì đó, hãy lớn tiếng đọc thuộc lòng những giá trị cốt lõi của Xã hội Chủ nghĩa, hoặc hát to Quốc ca hay mấy bài về Đảng, tuyệt đối hiệu quả, hãy tin tưởng tôi.