Chương 154: Triệu Phương Cương ngoại truyện 7

Triệu Phương Cương ngày nào cũng đi xã giao đến khuya, sáng sớm trở về nhà liền gục trên sô pha say khướt, có lúc ngủ mê man.

Nửa đêm, nửa tỉnh nửa mê, anh bắt đầu lầm bầm: “Vợ à.”

Nhưng không có ai trả lời, anh lại lớn tiếng, “Vợ ơi?”

Vẫn không có ai đáp lại, anh mở mắt, “Đình Đình?”

Rồi nhìn căn nhà bừa bộn, chỗ nào cũng thấy bóng dáng của Nhậm Đình Đình, nhưng bọn họ đã chia tay, rất lâu rồi.

Dưới tác dụng của rượu, bụng bắt đầu cồn cào, anh đi vào nhà vệ sinh nôn ra, nôn xong liền cảm thấy bụng trống rỗng, cảm thấy rất đói.

Anh tự tay vào bếp, trong tủ đầy mì gói mà cô mua, trước kia khi anh đói, đều là cô nửa đêm lê tấm thân buồn ngủ dậy nấu mì cho anh.

Anh tiện tay mở một gói, dùng nước sôi úp mì, úp xong ăn thử một miếng, quả thật không phải mùi vị anh thích, anh lại đi chiên trứng, nhưng lại không biết điều chỉnh lửa, miếng trứng không cháy thì cũng quá chín, không có miếng nào ra hồn cả.

Anh nhìn chằm chằm bát mì và một đống trứng chiên một lúc, đột nhiên đặt đũa xuống, mặc quần áo rồi đi ra ngoài.

Anh lái xe đến căn hộ của cô, còn giả vờ say rồi gõ cửa, nhưng lần này người ra mở cửa lại là một người đàn ông trung niên.

“Anh là ai?” Người đàn ông hỏi.

“Anh là ai?” Anh cũng hỏi lại.

“Tôi là chủ ngôi nhà này.”

Triệu Phương Cương sửng sốt, hỏi: “Ngôi nhà này không phải của Nhậm Đình Đình sao?”

“Cô ấy bán lại cho tôi rồi.”

Triệu Phương Cương sau đó mới biết rằng cô đã bán nhà, và có vẻ như cô thực sự muốn cắt đứt mọi liên lạc với anh.

Cuối cùng không còn cách nào khác, lại phải đi đến DR ngồi đợi cô, ngồi đợi chưa thấy cô đâu lại thấy Đồ Tiểu Ninh xuất hiện.

Đồ Tiểu Ninh nhìn một cái là biết mục đích của anh khi đến đây.

Cô trực tiếp nói với anh, “Đừng đợi nữa, người nhà Đình Đình đã giới thiệu đối tượng mới cho cô ấy rồi.”

Trái tim Triệu Phương Cương như bị siết chặt lại, “Cô ấy đi rồi?”

Đồ Tiểu Ninh gật đầu, “Đi rồi, đã tìm hiểu được một thời gian rồi, tuần trước còn đồng ý làm bạn gái người ta rồi.”

“Đối phương làm nghề gì vậy?”

“Cũng làm quản lý dịch vụ khách hàng, nghe nói gia đình môn đăng hộ đối, cha mẹ cô ấy cũng rất thích.”

Triệu Phương Cương châm điếu thuốc, chì ừ một tiếng.

Đồ Tiểu Ninh dường như còn muốn nói gì đó, “Anh tiểu Triệu…”

“Anh không sao.” Nói rồi đứng lên, quay lại xe của mình.

Nhưng Đồ Tiểu Ninh không hề có ý định an ủi anh, thậm chí cô còn thẳng thừng, “Anh tiểu Triệu, nếu như anh không thay đổi thì đừng làm tổn thương Đình Đình nữa, cô ấy thực sự là một cô gái tốt và rất đơn thuần. Trước kia cô ấy đã trao cho anh tất cả rồi, hãy để cô ấy sống một cuộc sống hạnh phúc đi.”

Động tác mở cửa xe có chút đình trệ, rất lâu sau Triệu Phương Cương mới trả lời, “Anh biết rồi.”

Sau đó, Triệu Phương Cương cũng có quen một cô gái khác, là một giảng viên mỹ thuật ở trường đại học.

Dáng người rất đẹp, cũng rất biết cách ăn mặc, so với mấy cô bạn gái cũ của anh thì không khác là mấy, mẹ của anh sau khi xem xong ảnh thì chỉ nói sau này sẽ không hỏi về chuyện của anh nữa.

Hẹn hò được một thời gian, một hôm cô gái hỏi anh đã mua nhà chưa.

Anh nói với cô gái, “Anh có hai căn.”

Cô gái mắt sáng lên, hỏi: “Anh có thể dẫn em đi xem được không ạ?”

Anh dẫn cô ta đi xem phòng, ngày trước phòng tân hôn này anh chưa từng đi xem qua, lần này đến mới phát hiện căn phòng đã được sửa sang gần xong rồi.

Giấy dán tường và mấy đồ trang trí đều đã được dán lên, đồ dùng cũng được chuyển vào rồi, còn có vài chậu cây thường xuân sắp héo được đặt dưới mặt đất mà cô đã mua.

Không ở lại quá lâu, anh lại đưa cô ta về căn hộ của mình, cô ta nhìn quanh rồi bất ngờ ôm lấy cổ anh.

Cô hỏi anh, “Anh luôn sống ở đây một mình sao?”

“Ừ.”

“Vậy hôm nay em không về nữa có được không?”

Anh bỏ tay cô ta xuống, chỉ nhẹ nhàng nói, “Để anh đưa em về.”

Cứ như vậy, cũng như các cặp đôi khác, cô ta cũng rất chu đáo, hiểu chuyện, không làm phiền anh nhiều, thậm chí anh còn nghĩ cứ như vậy rồi kết hôn cũng tốt.

Chỉ là anh luôn nghĩ đến những chậu cây thường xuân trong căn hộ kia, thỉnh thoảng khi không phải đi xã giao anh thường đến tưới cây hoặc mang chúng ra tắm nắng.

Sau khi cô bạn gái biết anh dăm ba bữa lại đến căn nhà kia, cho rằng anh sợ trong nhà có nhiều khí fomandehit nên mới trồng nhiều cây thường xuân như vậy, một hôm cô ta chợt tâm huyết dâng trào, nói với anh có thể đưa chìa khóa cho cô ta không, anh thường đi xã giao nên khá bận, vì vậy khi rảnh cô ta có thể giúp anh chăm sóc mấy chậu thường xuân.

Triệu Phương Cương ban đầu không đồng ý, cho đến khi một hôm trời mưa to, anh lại ở bên ngoài xã giao không về được, vừa kết thúc đã chạy đến căn hộ, mấy chậu thường xuân anh đem ra ngoài phơi nắng suýt nữa thì bị trận mưa làm cho héo tàn, anh lại còn phải đi công tác một thời gian, đành để cô bạn gái giữ chìa khóa.

Đến khi anh đi công tác trở về, vừa mở cửa ra đã sững sờ, giấy dán tường màu xanh nhạt không biết từ lúc nào đã bị đổi.

Anh bước vào phòng, giấy dán tường trong phòng cũng bị thay mới hoàn toàn.

Anh lập tức lái xe đến trường đại học của cô ta, đợi cô ta hết tiết.

Cô ta còn cho rằng anh đến đón mình, vui vẻ chạy đến ôm anh, lại bị anh trốn tránh.

“Tại sao lại đổi giấy dán tường?” Anh hỏi.

Cô ta thành thật nói, “Em không thích màu sắc của giấy đó nên đổi rồi.”

“Ai cho em đổi?” Anh lại hỏi.

Cô nhìn anh, vẻ mặt bối rối.

“Ai cho phép em đổi?” Anh lặp lại, giọng nói nghiêm túc.

Cô ta có chút ấm ức, “Sao anh lại giận dữ như vậy? Không phải chỉ là giấy dán tường thôi sao? Không thích thì đổi thôi, những màu sắc đó quá thanh nhã, không mang phong cách phương Tây chút nào.”

Vẻ mặt Triệu Phương Cương rất khó coi.

Cô lại nói, “Bây giờ không đổi thì sau này chúng ta sống ở đó cũng phải đổi thôi, hơn nữa…”

“Ai nói em sẽ sống ở đó?” Anh ngắt lời cô ta.

Cô ta nhìn anh chằm chằm, lúc sau mới phản ứng lại, “Triệu Phương Cương, anh có ý gì?”

Triệu Phương Cương im lặng hồi lâu, trầm mặc không nói gì.

Cô ta kéo tay anh lại, “Anh nói rõ ràng cho em.”

“Chia tay đi.” Triệu Phương Cương nói.

Cô ta sững sờ một lúc mới trở lại bình thường, “Anh bị bệnh à? Chỉ vì mấy tờ giấy dán tường mà chia tay?”

“Đúng, tôi bị bệnh, và cũng không muốn dây dưa với cô nữa, chia tay đi.”

Giọng điệu nghiêm túc của anh khiến cô ta nhận ra anh không hề nói đùa, “Anh thật sự chỉ vì mấy tờ giấy dán tường mà chia tay với tôi sao?”

Triệu Phương Cương lúc này rất bình tĩnh, thành thật nói với cô, “Căn nhà đó vốn là phòng tân hôn của tôi với cô ấy, mọi thứ trong nhà đều là do cô ấy chọn, trong lòng tôi vẫn còn cô ấy, thật sự xin lỗi.”

Trong nháy mắt cô gái kia cũng hiểu ra mọi chuyện, cười khổ, giơ tay tát anh một cái, “Đồ đê tiện.”

Cái tát của cô gái, vốn dĩ anh có thể tránh được nhưng lại không né tránh, dù sao thì anh cũng thực sự là một thằng đê tiện.

Cô gái tức giận quay đầu bỏ đi, bỗng nhiên lại quay lại, giẫm lên chân anh một cái thật mạnh, nói thêm, “Khốn nạn.”

Triệu Phương Cương có chút đau đớn, nhưng nhìn theo bóng lưng cô gái rời đi vẫn cảm thấy có lỗi, “Thật sự xin lỗi.”

Đến cuối tuần, Triệu Phương Cương chạy khắp thành phố, những nơi bán vật liệu xây dựng, nhưng vẫn không tìm thấy loại giấy dán tường như cũ.

Anh ngồi một mình trong căn nhà hút thuốc, ủ rũ nhìn mấy chậu cây thường xuân, nghĩ rằng chuyện này cũng giống như đoạn tình cảm của cô và anh vậy, thật sự hết rồi.

Nhưng anh không ngờ rằng họ sẽ gặp lại nhau, trong đám tang cha cô.

Cha cô trên đường đi công tác, do tài xế mệt mỏi nên đã đâm vào chiếc xe tải phía trước, chiếc xe lao xuống vực, tử vong tại chỗ.

Anh đi theo Kỷ Dục Hằng đến để chia buồn, nhìn thấy cô đứng cạnh linh cữu, khuôn mặt nhợt nhạt, anh muốn nói vài câu với cô, nhưng lúc này bên cạnh cô đã có người khác, cô dựa vào người đàn ông đó khóc.

Triệu Phương Cương nhanh chóng nhìn đi chỗ khác, bước tới di ảnh của cục trưởng, mọi người cúi đầu ba lần, anh cũng quỳ xuống cúi đầu ba lần.

Khi anh đứng dậy, theo nghi thức là sẽ ở lại chia buồn cùng gia đình, nhưng anh lại nói với Kỷ Dục Hằng, “Lão đại, anh đi đi, tôi ở ngoài đợi anh.”

Kỷ Dục Hằng nhìn anh một cái rồi gật đầu.

Anh đi ra ngoài, trong lúc đợi Kỷ Dục Hằng thì hút vài điếu thuốc.

Anh lại quay đầu lại nhìn tấm ảnh cục trưởng bên linh cữu, nói: “Cha, ván cờ lần trước còn chưa chơi xong mà, sao lại đi rồi?”

Sau đó cười khổ, khẽ nói, “Lên đường bình an.”

Lần gặp tiếp theo, là trong bữa tiệc tối mà khách hàng là người chủ trì, khách hàng đã mời tất cả các ngân hàng mà họ đã hợp tác.

Triệu Phương Cương đi cùng với mấy cấp dưới, không ngờ vừa bước vào đã nhìn thấy cô. Nhưng anh nhớ hình như doanh nghiệp này không có tín dụng của DR.

“Nào, để tôi giới thiệu một chút.” Khách hàng vừa gặp anh liền rất nhiệt tình và bắt đầu giới thiệu

“Đây là giám đốc bộ phận kinh doanh của ngân hàng Y, Triệu Phương Cương.”

“Đây là giám đốc quản lý dịch vụ khách hàng của ngân hàng C, giám đốc Đàm, đây là bạn gái của anh ấy, cũng ở bộ phận quản lý dịch vụ khách hàng.”

Triệu Phương Cương giờ mới để ý rõ bạn trai mới của cô, một chàng trai trẻ trung, năng động, trông hai người rất xứng đôi.

“Anh Triệu, xin chào, lần đầu gặp mặt, thật vinh hạnh, tôi là Tiểu Đàm của ngân hàng C.” Bạn trai cô khiêm tốn, lễ phép đưa danh thϊếp cho anh.

Triệu Phương Cương vừa nhận lấy vừa cười, “Xin chào.”

Sau đó Tiểu Đàm gọi cô lại, cô nhất thời bất động, Tiểu Đàm đưa tay ra, cô cứ thế bị anh kéo đến.

Như thể không quen biết anh, cô chỉ chào anh như một người xa lạ lần đầu gặp mặt, “Xin chào, anh Triệu.”

Triệu Phương Cương chỉ nhìn cô, nhưng không nhướn mi, anh cũng đáp lại, “Xin chào.”

Những người ở ngân hàng Y đều biết Nhậm Đình Đình từ trước, nên mấy người đứng sau Triệu Phương Cương không ngừng lau mồ hôi.

Chết tiệt, những thứ này là gì đây? Tình mới gặp tình cũ, bữa này làm sao mà ăn nổi?

Trời đất thần linh, phù hộ cho hôm nay đừng xảy ra chuyện gì.

Bên này đám người của Triệu Phương Cương âm thầm lo lắng, nhưng anh lại làm như không có chuyện gì cả, vẫn ăn uống trò chuyện bình thường.

Ngân hàng Y là ngân hàng có mức tín dụng cao nhất, hôm nay họ là khách, Triệu Phương Cương là khách quý, ông chủ rất nhiệt tình, luôn mời rượu anh; ngược lại, những ngân hàng khác dường như tỏ rõ sự lép vế.

Tiểu Đàm cũng là một người nhiệt tình, sôi nổi, luôn muốn hòa nhập với họ, luôn tận dụng cơ hội để nâng ly chúc mừng.

Sau khi uống được vài chén, ông chủ đưa mắt sang Nhậm Đình Đình ngồi bên cạnh.

“Tiểu Đàm thật có phúc, có một cô bạn gái xinh đẹp như vậy, còn là cùng ngành nữa, hai người định cùng nhau chiến đấu trên cùng một chiến trường sao?”

Tiểu Đàm mỉm cười, “Đâu có, danh tiếng của Phùng tổng ai cũng biết, cô ấy biết tôi có hẹn với anh, nên muốn theo tôi đến để được gặp mặt Phùng tổng một lần.” Nói xong lại quay sang nói với Nhậm Đình Đình, tỏ ý rõ ràng, “Không phải lúc trước em còn nói muốn kính Phùng tổng vài ly sao?”

Mấy người cấp dưới của Triệu Phương Cương ngồi bên cạnh Tiểu Đàm, lén lút nhìn anh ở phía đối diện, lúc này trông anh không khác lúc trước là mấy, nhưng nụ cười trên môi đã dần biến mất.

Mấy đồng nghiệp cầm chiếc khăn ướt lau mồ hôi, cũng không để ý mấy chiếc khăn đó đã bị bẩn rồi.

Anh cảm thấy mí mắt bên phải của mình giật loạn xạ, trong lòng thầm nghĩ: Tiêu rồi, tiêu rồi…

Nhậm Đình Đình không cầm ly rượu lên theo ý của bạn trai, cô chỉ nói, “Xin lỗi, bụng tôi đột nhiên khó chịu, tôi ra ngoài một chút.”

Sau đó cô đứng dậy đi ra ngoài.

Phùng tổng còn nhắc nhở, “Quản lý Nhậm, phòng này có nhà vệ sinh riêng đó.”

Nhậm Đình Đình chợt dừng lại, bàn ăn bỗng yên tĩnh trong giây lát.

Đột nhiên cấp dưới của Triệu Phương Cương lên tiếng, “À, phòng vệ sinh đó tôi vừa vào, hình như có vài sự cố xảy ra, sợ rằng quản lý Nhậm không tiện.”

Phùng tổng chỉ ồ một tiếng, “Vậy thì chỉ có thể đi ra ngoài phòng này.” Sau đó nói với người phục vụ, “Phiền anh dẫn đường cho cô ấy.”

Nhậm Đình Đình khéo léo nói, “Không cần đâu, tôi biết chỗ này.” Nói xong bước ra ngoài.

Phùng tổng đưa mắt nhìn về phía đối diện, “Tiểu Đàm, cậu có cần đi cùng cô ấy không? Sắc mặt cô ấy dường như không được tốt lắm.”

Tiểu Đàm mỉm cười, nói không sao, nhưng Nhậm Đình Đình đi hồi lâu vẫn chưa quay lại, một lúc sau anh ta mới lên tiếng, “Tôi đi xem cô ấy một chút, các vị cứ tiếp tục dùng bữa.” Sau đó đứng dậy ra ngoài.

Lần này hai người đều chưa trở về, Triệu Phương Cương đến hành lang giả vờ nghe điện thoại thì nhìn thấy hai người ở một góc.

Anh nghe thấy giọng nói của Tiểu Đàm.

“Nhậm Đình Đình, cô đừng giở thói công chúa nữa. Cô nghĩ bây giờ cô vẫn là con gái của cục trưởng Nhậm, còn là công chúa nhỏ được mọi người ôm ấp? Đưa cô đi ăn cô lại bày cái vẻ mặt đó ra cho ai xem hả?”

Nhậm Đình Đình cúi đầu, mái tóc dài che mặt, giọng nói nhàn nhạt, “Tôi không thích uống rượu.”

“Không thích?” Tiểu Đàm cau mày, “Khi mới vào nghề, cấp trên của cô không dạy cô rằng quản lý dịch vụ khách hàng là phải thường xuyên xuất hiện và ra ngoài giao lưu sao? Phùng tổng từ trước đến nay là khách hàng lớn của tôi, tôi còn hi vọng hợp tác với ông ta vào cuối năm, công ty bọn họ khối lượng quyết toán hằng năm rất lớn, nhưng đều ở ngân hàng Y, cô nói xem tại sao bọn họ lại đến đây? Còn không phải vì mỗi người đều muốn chia phần sao? Nếu không tôi còn ngồi đấy xem bọn họ tự cao tự đại với chúng ta sao?” Tiểu Đàm vừa trách mắng vừa chỉ ngón tay vào mặt cô, đầy ý cảnh cáo, “Vì vậy cô đừng có chơi trò giận dỗi bực tức gì đó với tôi, đừng làm mọi thứ rối tung lên nữa, hãy nhận rõ vị trí hiện tại của mình đi, hiểu không?”

Triệu Phương Cương chỉ biết đứng đó, nhìn dáng vẻ cúi đầu khi bị trách mắng của cô, đứng yên tại chỗ…

Anh quay lại bàn rượu trước, một lúc sau cả hai cùng quay lại.

Tiểu Đàm lại thúc giục Nhậm Đình Đình uống rượu, vì vậy lần này cô thực sự cầm ly và đứng dậy.

Anh nhìn cô đi đến chỗ Phùng tổng, ngay bên cạnh Phùng tổng là anh, khi đến cạnh ông ấy, cô vẫn cúi đầu.

“Phùng Tổng, tôi kính anh.” Cô nói xong cầm lấy ly rượu định uống, lại bị anh giơ tay ngăn lại.

“Đừng uống.” Anh nói.

Nhưng cô vẫn khăng khăng muốn uống, anh lặp lại: “Đừng uống nữa.”

Tay của Nhậm Đình Đình bắt đầu run lên, cô vẫn đưa chiếc ly lên miệng, như thể cô bắt buộc phải làm vậy.

Anh giật lấy ly của cô, đặt lên bàn rượu, “Anh bảo em không được uống nữa.”

Tất cả mọi người có mặt đều sửng sốt, ngoại trừ mấy cấp dưới của anh.

Tiểu Đàm cũng phản ứng lại, “Triệu, Triệu tổng?”

Triệu Phương Cương liếc anh ta một cái, “Cậu im miệng cho tôi!”

Tiểu Đàm ngẩn người, “Anh, anh?”

Triệu Phương Cương kéo Nhậm Đình Đình về phía sau, giọng nói sắc lạnh hỏi Tiểu Đàm, “Cậu có phải đàn ông không? Con mẹ nó, cậu có phải đàn ông không vậy?”

Tiểu Đàm bị hỏi đến ngẩn người ra, thấy mọi người trong phòng đều nhìn mình, lập tức cảm thấy tức giận, anh ta chỉ vào Triệu Phương Cương, “Anh, anh làm gì vậy? Buông bạn gái của tôi ra!”

Triệu Phương Cương cũng không thèm để ý tới anh ta, trực tiếp nói với cấp dưới: “Tiểu Quách!”

“Vâng.”

“Bữa ăn hôm nay sẽ do ngân hàng Y chi trả, cậu thay tôi tiếp Phùng tổng và các vị khách ở đây.”

“Vâng ạ.”

Sau đó lại nhìn về phía Phùng tổng, “Thật xin lỗi Phùng tổng, tôi còn có việc, thất lễ rồi.” Nói xong nắm tay Nhậm Đình Đình bước ra ngoài.

“Hả? Anh kéo ai vậy?” Tiểu Đàm thấy vậy muốn đuổi theo, Tiểu Quách vội vàng kéo anh ta lại chỗ ngồi, “Giám đốc Đàm! Chúng ta tiếp tục dùng bữa!”

“Không phải, không phải! Anh ta, anh ta…!”

Nhậm Đình Đình bị Triệu Phương Cương kéo ra khỏi nhà hàng, cô ở phía sau không ngừng lớn tiếng, “Buông tôi ra.”

Anh không buông tay, Nhậm Đình Đình vùng vẫy, “Anh không buông ra là tôi hét lên đấy.”

Đến khi tới bãi đậu xe, Triệu Phương Cương mới dừng lại, “Em hét đi, vẫn muốn quay lại đó mời rượu sao?”

Nhậm Đình Đình trầm mặc, một lúc sau mới cắn môi nói, “Tôi mời rượu hay không liên quan gì đến anh? Anh cho rằng việc anh kéo tôi đi trước mặt bao nhiêu người tốt hơn việc mời rượu sao? Anh có nghĩ sau này tôi phải đối diện với họ như thế nào không?”

Triệu Phương Cương tức giận đến mức hai tay đỡ eo, cao giọng nói, “Em bị ngốc sao? Uống rượu xong em có thể ra khỏi căn phòng đó sao? Loại đàn ông đó em còn muốn đi theo sao? Nhậm Đình Đình, em không tìm được đàn ông có phải không?”

Nhậm Đình Đình ngước mắt lên nhìn anh, đôi mắt đỏ hoe, “Tôi tìm ai là việc của tôi, không cần anh quan tâm.”

Triệu Phương Cương càng tức giận, “Em muốn tìm thì cũng phải tìm người tốt hơn anh chứ, em lại đi tìm một thằng không bằng anh, xảy ra chuyện thì em tính sao?”

“Anh!” Nhậm Đình Đình không muốn nói chuyện với anh nữa, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi chỗ này, nhưng chưa kịp đi đã bị anh kéo lại.

“Anh buông ra!”

Anh kéo tay ôm cô, ôm thật chặt trong lòng mình.

“Em muốn chọc tức anh đúng không? Muôn chọc tức anh đến chết đúng không? Trước đây ngay cả đi xã giao anh cũng không nỡ để em đi, vậy mà anh ta lại bắt em đến mời rượu, còn chỉ tay vào mặt em, anh không lao đến bẻ gãy tay anh ta ngay trong đó đã là nể mặt lắm rồi.”

Nhậm Đình Đình vẫn giãy dụa, cô càng cử động, anh càng không chịu buông ra, ôm càng lúc càng chặt, trong lòng anh giờ đây vô cùng đau khổ.

“Anh ta dựa vào cái gì mà bắt em phải chịu đau khổ? Dựa vào cái gì chứ?”

Nhậm Đình Đình không động nữa, nước mắt tuôn ra ào ạt, thấm ướt cả áo sơ mi.

Cô bắt đầu đánh anh, hết cái này đến cái khác, cô rất uất ức, cực kỳ uất ức.

Cô nghẹn ngào, “Sao giờ anh mới tới? Sao giờ anh mới tới?”

Triệu Phương Cương trong lòng đau khổ, như muốn vỡ ra trăm mảnh, ôm cô vào trong lòng.

“Là anh không tốt, đều là anh không tốt, là lỗi của anh, xin lỗi em, thật sự xin lỗi em.”

Một giây sau, Nhậm Đình Đình nghẹn ngào khóc to hơn.

Triệu Phương Cương hai mắt đỏ hoe, ôm chặt lấy cô, lần này sẽ không buông cô ra nữa.