Chương 1

Trong hôn phòng, ngọn nến đỏ thẫm chảy xuống sáp hồng nóng bỏng.

Sau khi Dương Hành đem những người đến nháo động phòng đuổi hết ra ngoài, mới nắm tiểu kiều thê của chính mình đi về phía giường.

Thẩm Vân Nô đội một chiếc khăn voan đỏ thẫm, nàng ngồi ở mép giường, khẩn trương đến phát run.

Dương Hành ngồi xuống bên cạnh Thẩm Vân Nô, hắn nhẹ nhàng vén lên khăn voan của tân nương, khăn vừa vén lên, mỹ nhân với trang phục lộng lẫy lén lút nâng mắt nhìn hắn một cái, nhưng sau đó lại nhanh chóng rũ mắt xuống, khẩn trương không dám nhìn hắn.

Dương Hành nâng cằm Thẩm Vân Nô lên, lộ ra khuôn mặt kiều tiếu của mỹ nhân, bàn tay to của Dương Hành đặt lên trên khuôn mặt nhỏ của mỹ nhân, nhẹ nhàng vuốt ve,

“Nàng có đói bụng không, có muốn ăn chút gì đó hay không?”

Thanh âm trầm thấp thuần hậu.

Thẩm Vân Nô nghe vậy nhanh chóng lắc đầu, nàng cái gì cũng không muốn ăn.

Dương Hành cười cười, hắn đứng dậy, bưng hai chén rượu hợp cẩn trên bàn lên, đưa một chén tới bên miệng Thẩm Vân Nô:

“Vậy chúng ta uống rượu giao bôi trước đi.”

Thẩm Vân Nô khẩn trương tiếp nhận ly rượu, một ngụm uống hết, bị sặc rượu đến ho khan liên tục, Dương Hành vội lấy đi chén rượu trên tay Thẩm Vân Nô, sau đó giúp nàng thuận khí.

Thẩm Vân Nô vẫn ho, ho đến mặt đẹp đỏ bừng, miệng nhỏ cũng phiếm ánh nước oánh nhuận, bộ ngực no đủ lại càng vì thở hổn hển mà không ngừng phập phồng.

Bàn tay to của Dương Hành vỗ vỗ lưng Thẩm Vân Nô, giúp nàng thuận khí.

Một bên vỗ, một bên nhìn bộ dáng khiến người đau lòng của tiểu kiều thê, yết hầu của hắn trở nên căng chặt, động tác trên tay không khỏi chậm lại, một đường theo tấm lưng ngọc duyên dáng của Thẩm Vân Nô di chuyển đến cặp mông đẫy đà của nàng.

Thẩm Vân Nô chấn động, nàng ngẩng đầu, sợ hãi nhìn Dương Hành, hôn phòng đỏ rực, dung nhan tuấn lãng của đối phương tràn đầy ôn nhu, Thẩm Vân Nô nhút nhát nói:

“Phu, phu quân.”

Dương Hành cười vời nàng:

“Đêm đã khuya, chúng ta nghỉ thôi.”

Nói xong, nhẹ nhàng tháo bộ diêu và trâm cài trên tóc Thẩm Vân Nô xuống.

Thẩm Vân Nô khẩn trương đến nỗi xoắn ngón tay, nàng không ngừng chạm vào đồ vật trong tay áo, muốn lấy ra lại không dám.

Dương Hành rút nốt cây trâm cuối cùng trên đầu Thẩm Vân Nô, một đầu tóc đen dày mượt như thác nước rơi xuống, Dương Hành thấy thế cực kỳ yêu thích, ghé sát vào ngửi, hắn vừa cúi lại gần liền ngửi thấy một mùi thơm lạ lùng.

Thưởng thức mái tóc đen của Thẩm Vân Nô một lát, sau đó Dương Hành chậm rãi cởi đai lưng trên hỉ phục của nàng xuống, bộ hỉ phục đỏ như lửa mở rộng, lộ ra nội y màu trắng bên trong.

Thẩm Vân Nô cúi đầu, tùy hắn làm bậy trên người mình, chỉ biết sợ hãi run lên bần bật.

Dương Hành cúi đầu nhìn tiểu kiều thê của chính mình, vừa nhỏ vừa mềm, thoạt nhìn nàng cực kỳ sợ hãi, nhưng sợ hãi như vậy mà không dám phản kháng, chỉ cúi đầu run rẩy.