Chương 16

Trần Bắc không có suy nghĩ nhiều, vội vàng hỏi: "Anh, anh đi huyện thi máy móc nông nghiệp?"

Trần Thần mơ hồ nói: "Tính như vậy."

Trần Kiến Nghiệp đáp lại bằng một nụ cười.

Trần Kiến Nghiệp đã toàn tâm toàn ý lên kế hoạch cho Trần Thần và Trần Bắc, không chỉ làm việc ngoài đồng rất mệt mỏi mà một năm cũng không có mấy tiền, sau khi học tập và làm việc trong nhà máy, có nhà và trở nên giàu có, điều đó tốt hơn nhiều so với làm nông nghiệp.

Hai anh em nhìn nhau, Trần Bắc hứa với cha: “Cha, con sẽ chăm chỉ học tập.”

Đó là một cái bát cơm sắt! Những người có tiền và một ngôi nhà!

Mặc dù tốt nghiệp cấp 3 có thể tìm được việc làm tốt, vẫn là bát cơm sắt nhưng theo quan điểm của Trần Kiến Nghiệp, đại học tốt hơn nhà máy, khi tốt nghiệp đại học, nhà máy quốc doanh sẽ được phân công sẽ chắc chắn sẽ tốt hơn và mức lương nhận được trong tương lai chắc chắn sẽ tốt hơn, cao hơn.

“Cha, thật sự tôi vẫn luôn không nói với hai người, kể từ khi vào cấp 3, con nhận thấy mình không hiểu nhiều điều giáo viên nói và không thể làm được nhiều câu hỏi mà giáo viên viết trên bảng”. Trần Thần nửa giả nửa thật nói: “Năm ngoái vì sợ hai người thất vọng, vì vậy con lại nghiến răng học thêm một năm nữa, con tưởng nếu hỏi thầy nhiều hơn thì có thể sẽ hiểu được những câu con chưa biết, nhưng sau này con nhận ra rằng mình không thể rẽ sang hướng đó, con thực sự không có năng khiếu. "

Trần Kiến Nghiệp lại nói, “Con cháu nhà họ Trần học không phải giỏi, anh họ chị họ con, năm đó cũng đi học, nhưng cuối cũng vẫn không học được, nghe thầy giảng đau đầu quá, hai anh em con thừa hưởng thiên tài học tập của mẹ các con, nếu như có thể học bán lúa cha cũng cho các con đi học, hơn nữa năm nay thóc cũng nhiều hơn năm ngoái, đợi học được, cuộc sống sau này sẽ thoải mái hơn”.



Hiện tại nghe Trần Thần nói, làm sao có thể không hưng phấn? !

Trần Thần không có ý giấu diếm: "Cha, lần này con thi đại học làm không tốt."

Trần Bắc: “Đó là nhà máy quốc doanh, nếu có thể vào được, một tháng có thể kiếm được mấy chục đồng!”

Bình tĩnh hồi lâu, Trần Kiến Nghiệp do dự hồi lâu, cuối cùng nói: "Tiểu Thần, kết quả thi đại học của con còn chưa có, nếu có thể vào đại học, tốt nhất là vào đại học đi. "

"Không cần." Trần Kiến Nghiệp nghĩ rằng Trần Thần sợ gia đình không có tiền nuôi anh, "Chỉ cần con muốn học, cha sẽ cho con học, không có tiền cha sẽ mượn, đừng cảm thấy áp lực. "

Trần Thần mở miệng nhưng không nói gì.

Mặc dù đất nước đã có những điều chỉnh về kinh tế, kinh tế tư nhân cá thể không còn được phép tồn tại, nhưng nền kinh tế kế hoạch bao nhiêu năm qua cũng không hề uổng phí, làn gió xuân cải cách cũng chưa lan tới nông thôn, cho dù có được cho là tự phụ, mặc dù tự chịu trách nhiệm về lãi lỗ của mình nhưng trong nhận thức của mọi người, công nhân trong các nhà máy quốc doanh vẫn có trình độ cao hơn, chỉ cần có thể vào nhà máy quốc doanh thì những việc còn lại họ sẽ không có gì phải lo lắng của cuộc đời họ!

Trần Kiến Nghiệp cau mày nói: “Không phải vẫn chưa có kết quả sao?”

Trần Thần suy nghĩ một chút, cảm thấy mình vẫn không thể cho người nhà bảo đảm giả dối, dù sao anh cũng đã sớm hoạch định tương lai của mình.