Ngày mùa hè nắng chói chang như thiêu như đốt, từng đợt nắng nóng kéo đến, trên cây ngô đồng ven đường, biết dùng sinh mệnh tấu vang ca khúc .
Con đường nhựa rộng rãi bằng phẳng bị ánh nắng trực tiếp chiếu vào suốt mấy tiếng đồng hồ, nhiệt độ hơn bốn mươi độ, đi trên đó còn ấm hơn đốt lò vào mùa đông.
Phong Địch cầm một chiếc ô hoa nhỏ nhìn lại người đàn ông im lặng phía sau, trong lòng thở dài, nhíu mày nói: "Lát nữa anh cần phải cư xử cho tốt, đừng để tôi thất vọng, đừng làm mất mặt tôi.”
Người đàn ông phía sau không nói gì, mặc áo sơ mi trắng cao cấp, quần tây thủ công, giày da bóng loáng, khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị, mặt mày thanh tú, sống mũi cao thẳng, đôi môi mím chặt, càng nhìn càng có hương vị.
Những người không biết thì nghĩ rằng anh ta là giám đốc điều hành cấp cao của một công ty hoặc một quan phú nhị đại nào đó.
Chỉ có Phong Địch mới biết bộ trang phục này được cô mua với giá hàng nghìn đô la. Người đàn ông sau lưng chính là bạn trai thuê của cô.
Chỉ có một mục đích duy nhất: vả vào mặt bạn trai cũ.
Khi Hàn Đông Kỳ chia tay cô, anh ta không nói rằng bọn họ không phù hợp. Cô liền quay lại tìm một người đàn ông đẹp trai, tốt bụng và giàu có hơn anh ta, người đó chắc chắn sẽ cứu lấy thể diện của cô.
“Tiểu thư, cô tên là gì?” Hình như anh vẫn chưa biết tên cô.
Một tia nghi hoặc lóe lên trong mắt Phong Địch, người này làm việc như thế nào, tên của cô cũng không biết. Làm thế nào để sắm vai bạn trai của cô?
Cô kìm nén sự bất mãn trong lòng, lạnh lùng nói: “Anh có thể gọi tôi là An An, bình an an.” Những người có quan hệ tốt đều gọi cô như vậy.
Đôi mắt bình tĩnh của Chu Nhất Thần lóe lên một tia sáng không thể giải thích được, anh nhếch môi cười: “Cái tên rất hay.”
Sau khi trìu mến lặp lại từ An An, một bóng dáng nhỏ yếu ớt chợt lóe lên trong đầu anh, tay ôm một món đồ chơi bằng lông nhung, đứng dưới gốc cây đại thụ trong trại trẻ mồ côi, hâm mộ nhìn một nhóm trẻ em đang chơi trò trốn tìm.
Một lúc sau, một người dì tốt bụng đi đến gần cô bé nhỏ đáng thương, đưa tay lên xoa đầu cô bé nhẹ nhàng, trầm giọng hỏi: "An An sao không đi chơi?"
Cô bé bĩu môi muốn khóc, rụt rè nói: "Con không muốn chơi, con nhớ mẹ. Chu a di, người đưa con đi tìm mẹ được không?”
Lúc này một cậu bé mười ba mười bốn tuổi chạy lại với vẻ mặt thiếu kiên nhẫn, nói lớn: "Nhóc con, ta nói cho ngươi biết, mẹ ngươi không muốn ngươi nữa. Vì ngươi không có gia đình, ngươi có thể ở lại trong cô nhi viện này. Ở đây có rất nhiều trẻ con, ngươi sẽ không ở một mình đâu. "
Người phụ nữ trẻ đẹp nhẹ giọng mắng cậu bé một tiếng, sau đó ôm cô bé lên an ủi.
Một lúc sau, một cô gái khác lớn hơn một chút chạy tới, nắm lấy tay cô bé, nhìn cô bé thương tâm nói: "An An, đến đây, chúng ta cùng nhau gấp hạc giấy đi, em không phải thích hạc giấy sao? Chị Đồng gấp thật nhiều hạt giấy cho em nhé, được không?”
Phong Địch đi phía trước, cảm thấy phía sau không có ai, quay đầu nhìn lại thấy Chu Nhất Thần đứng ở chỗ cũ, đôi mắt trong trẻo có chút hư ảo, nhịn không được nhắc nhở: "Anh à, anh có muốn đi không? Nếu không đi thì sẽ đến muộn, anh đang nghĩ cái gì thế?"
Chu Nhất Thần chạy đến trước mặt Phong Địch, vẻ mặt suy tư gì đó, nói: "Tôi đang phân vân không biết có nên chuẩn bị một phong bì lớn màu đỏ cho đám cưới. Đặc biệt với tư cách là bạn trai của bạn gái cũ?"
Chu Nhất Thần đặc biệt nhấn mạnh mấy chữ chiếc phong bì lớn màu đỏ và bạn gái cũ.
Phong Địch không đồng ý: “Đừng lo, tôi đã chuẩn bị xong phong bao đỏ rồi, anh không cần lo lắng, cứ đóng vai bạn trai hiện tại của tôi là được.” Phong Địch vừa nói xong, điện thoại liền vang lên, cô liền lấy điện thoại ra kết nối, đặt nó bên tai nghe: "Alo, chúng tớ sẽ đến sớm. Cậu đợi tớ ở cửa một lúc."
Bạn khuê mật của Phong Địch là Lư Thiến gọi tới, là bạn học cao trung ba năm, cô ấy không bao giờ quan tâm người khác nói gì về cô, luôn ủng hộ, giúp đỡ cô.
Năm thứ hai đại học cô sang Mỹ du học, Lư Thiến cũng sang Mỹ, hai người tuy không học chung trường nhưng trường cách cũng không xa, thường xuyên ăn cơm chơi đùa cùng nhau. Về nước cũng cùng nhau trở về.
Sau khi giục vài lần, Lư Thiến nhanh chóng cúp điện thoại, đứng ở cổng khách sạn sang trọng bậc nhất thành phố B, khách sạn Cách Nhĩ, nôn nóng nhìn xung quanh tìm bóng dáng Phong Địch.
Hai vị đại gia ở thành phố B là thiên kim nhà họ Tang và công tử nhà họ Hàn sắp kết hôn, ai ở thành phố B có chuyện liên quan đều đến đây.
Bởi vì nhà họ Lư có quan hệ hợp tác với nhà họ Hàn, cha Lư cũng đưa Lư Thiến đến đây, một là để dự hôn lễ, hai là hy vọng Lư Thiến có thể nhanh chóng tìm được con rể.
Lư Thiến đợi một lúc lâu, cách đó không xa, Phong Địch kéo cánh tay một người đàn ông từ từ bước vào.
Sự ngạc nhiên lóe lên trong mắt Lư Thiến, khi Phong Địch và Chu Nhất Thần đến trước mặt cô ấy, cô ấy nhìn Chu Nhất Thần từ trên xuống dưới với ánh mắt đầy suy tư, tiến đến bên tai Phong Địch nhỏ giọng nói: "Cậu đã tìm thấy một người đàn ông tuyệt vời như vậy ở đâu thế, bất kể là tính cách hay ngoại hình, đều mạnh hơn Hàn Đông Kỳ nhiều đấy?"
Lư Thiến biết rõ chuyện Phong Địch thuê bạn trai, lúc trước Phong Địch để Lư Thiến giúp cô tìm giúp, Lư Thiến nói có thể thuê người, còn cho cô một tờ danh thϊếp.
Người trên danh thϊếp làm việc bán thời gian cho bạn trai và bạn gái thuê. Về việc là làm những gì, cả Lư Thiến và Phong Địch đều không hỏi.
Chu Nhất Thần mím môi cười khẽ, đưa tay ra với Lư Thiến: “Xin chào, tôi là Chu Nhất Thần, bạn trai của An An.”
Giọng nói giàu từ tính lại khiến Lư Thiến toàn thân muốn động, quay lại nháy mắt với Phong Địch, hưng phấn nói: “Anh này từ đâu tới, sau khi xong chuyện thì giới thiệu cho tớ.”
Phong Địch bĩu môi, liến trắng Lư Thiến một cái:" Cậu có muốn Hàn Đông Kỳ và Tang Kha xem trò đùa của chúng ta không? "
Lư Thiến thu hồi vẻ mặt đau đớn trên khuôn mặt, nhẩm thầm tên Chu Nhất Thần, đột nhiên phát hiện ra tên của Chu Nhất Thần như đã được nghe ở đâu.
Cô ấy đem nghi vấn nói với Phong Địch, Phong Địch nghĩ về nó một lúc mới nhớ ra, chậm rãi nhắc nhở: “Trường cao trung Thanh Thủy.”
Lư Thiến mở to mắt, chỉ tay về phía Chu Nhất Thần, chợt nhận ra: “Thần thoại về Thanh Thủy lớp mười không phải là cùng tên, đúng không?"
Đây không phải là điều quan trọng nhất, nghe nói rằng anh ta vào cao trung bằng cửa sau, cao trung trước anh ta là một học tra, không biết đã trải qua những gì, học tra nghịch tập thành học bá.
Chu Nhất Thần đạm nhiên cười, đôi môi đỏ khẽ mở: "Thần thoại? Nghe nhầm đồn bậy không thể tin, chỉ là tôi nỗ lực hơn những người khác mà thôi."
Không cần biết Chu Nhất Thần nói gì, Lư Thiến quấn lấy Phong Địch nói: "Chị gái ơi, sau khi xong việc, hãy giới thiệu em với anh ấy, làm ơn." Cô ấy thấy đàn ông đẹp mắt liền muốn đến gần.
Phong Địch nhìn Chu Nhất Thần với vẻ mặt bình tĩnh, nói nhỏ: "Anh ta là do tớ thuê, tớ không thể quyết định được, cậu muốn hỏi số điện thoại, tài khoản WeChat, số QQ gì đó, tự cậu liên hệ không phải liền được hay sao."
Cô ngẩng đầu nhìn thấy Chu Nhất Thần đang nhìn cô với thâm ý khác, trong mắt có quá nhiều thứ mà cô không thể nhìn rõ, cô vội vàng cười nói: "Đùa thôi."
Cô có chút sợ hãi anh ta nhìn cô như thế này. Khi họ gặp nhau lần đầu tiên, cô có chút sợ anh ta sẽ tức giận.
Chu Nhất Thần thu lại ánh mắt, ngước mắt nhìn về phía khách sạn Cách Nhĩ, lại nhìn đồng hồ trên cổ tay, lười biếng hỏi: “Vẫn chưa đi vào à?”
Lư Thiến hỏi: “Mấy giờ rồi?” Cô ấy dường như nghe thấy hôn lễ đã bắt đầu rồi.
Chu Nhất Thần trả lời là mười hai giờ.
Phong Địch không quan tâm, ra vẻ tiêu sái nói: "Tôi lại không ở đây để ăn tiệc, bắt đầu thì bắt đầu đi."
Cô chỉ muốn cho Hàn Đông Kỳ thấy rằng không có anh ta, cô vẫn có thể sống tốt, cô sẽ không tìm bạn trai tệ hơn anh ta. Huống chi là thân phận bạn gái anh ta.
Chu Nhất Thần đưa tay ra nắm lấy bàn tay mảnh khảnh của Phong Địch: “Vào thôi.”
Phong Địch giãy dụa hai lần, Chu Nhất Thần càng giữ chặt hơn. Cô đành phải từ bỏ và theo chân Chu Nhất Thần bước vào khách sạn Cách Nhĩ.
Lư Thiến ngạc nhiên nhìn cảnh này, Phong Địch đúng là để cho người lạ sờ vào tay, trời ơi, thật không thể tin được, cô ấy lại không vung quyền đánh người.
Là một người bạn thân nhất của Phong Địch, cô ấy biết rằng Phong Địch ghét bị đàn ông chạm vào, cô ấy không biết Phong Địch tại sao lại có tật xấu này.
Vệ Hướng Tiền nói điều này có liên quan đến quá khứ thời thơ ấu của Phong Địch.
Lư Thiến vội vàng gửi cho Vệ Hướng Tiền một tin nhắn WeChat, nói rằng Phong Địch đã được một người đàn ông dẫn vào trong hôn lễ của Hàn Đông Kỳ. Sau khi gửi tin nhắn, Lư Thiến bước chân nhẹ nhàng ưu nhã theo sau hai người Phong Địch.
Cô vừa đi đến bên ngoài nơi tổ chức hôn lễ, thì thấy Phong Địch và Chu Nhất Thần đang bị Hàn Nam Nam chặn ở cửa, với vẻ mặt giễu cợt và mỉa mai.
"Phong Địch, cô muốn phá đám cưới của anh trai tôi, cô thật là ảo tưởng. Chị dâu tôi là đại tiểu thư Tang gia. Cô là cô nhi, trông coi một tiệm cơm mục nát, ngoan ngoãn mà buôn bán, đừng suốt ngày vọng tưởng gả vào hào môn.” Cô ta từ nước ngoài về, mục đích là dự đám cưới của Hàn Đông Kỳ và Tang Kha. Lúc trước biết Phong Địch, liền chướng mắt thân phận của Phong Địch.
Phong Địch khẽ nâng cằm, mím môi cười khẽ, đôi mắt sáng ngời pha chút lạnh lùng, từ trong túi xách chậm rãi lấy ra thiệp mời và phong bao lì xì: "Mọi người nói tới cửa là khách, hóa ra là Hàn gia nhà cô hẹp hòi như vậy.”
Cô dâu kéo tay chú rể, ưu nhã đi tới, dò hỏi bên này phát sinh chuyện gì.
Chú rể nhìn hai má xinh đẹp tinh xảo của Phong Địch, trong mắt hiện lên một tia đau lòng, khóe môi nhếch lên một nụ cười chua xót: “An An.”
Phong Địch ra vẻ bình tĩnh giơ tay, thanh âm ngọt ngào dễ nghe không mang theo tia độ ấm: “Anh Hàn, chúng ta không thân, hãy gọi tôi là Phong Địch, hoặc là Phong tiểu thư. "
Một tia tức giận thoáng qua trên khuôn mặt cô dâu, cô ta hạ mắt xuống để che đi, lại ngẩng mặt lên với nụ cười hạnh phúc, nhẹ nhàng nói: "Phong tiểu thư, nếu như đã đến, uống một ly rượu mừng lại đi?”
Phong Địch liếc mắt nhìn Tang Kha õng ẹo đang ra vẻ kiêu ngạo, mỉa mai nói: “Tôi không rộng lượng đến mức chúc phúc cho cô. Vì tôi đã nhận lời mời của cô, quà tự nhiên sẽ có." Nói xong, cô lấy trong túi ra một chiếc phong bì, đưa cho Hàn Đông Kỳ, bình tĩnh nói: "Chúc các người sớm ly hôn."
Khách mời xung quanh tràn đầy nghi hoặc, mang vẻ mặt xem kịch hay nhìn cảnh này, châu đầu ghé tai nhỏ giọng nghị luận.
Gương mặt của Tang Kha lộ ra một chút xấu hổ, nghi ngờ nhìn chằm chằm vào chiếc phong bì, muốn biết bên trong là thứ gì, cô ta vừa định đưa tay ra lấy.
Hàn Đông Kỳ đi trước cô ta một bước, cầm lấy phong thư nắm chặt trong lòng bàn tay, dùng hết sức bình phục nội tâm gợn sóng, mới không đem Phong Địch ôm vào trong ngực.
“Thực xin lỗi.” Giọng nói khàn khàn, trầm thấp xen lẫn quá nhiều thứ mà Phong Địch không thể hiểu được.
Chu Nhất Thần khinh thường liếc nhìn Hàn Đông Kỳ một cái, vươn tay nắm vai Phong Địch, chế nhạo: "An An, làm gì có chuyện gửi quà cưới bằng thư. Cũng may khi tôi đến, tôi đã đặc biệt chuẩn bị một phần đại lễ." Anh ta cố ý nhấn mạnh hai từ đại lễ.
Phong Địch liếc nhìn bàn tay trên vai mình không chút lưu tình, muốn đẩy ra nhưng lại nhịn xuống.
Lúc này Hàn Đông Kỳ mới chú ý đến Chu Nhất Thần, đang tự nhiên khoác tay lên vai của Phong Địch, trong mắt anh ta hiện lên đau đớn, không cần nghĩ ngợi, nói: “Hắn ta là ai?”
Nhanh như vậy đã tìm bạn trai?