Hà Tư Nguyên: "...... Anh làm gì thế?"
Mục Dĩ Thâm mắt nhìn thẳng phía trước, giọng điệu bình tĩnh nói: "Bế cậu trở về."
"Khoan đã! Tôi tự đi được!" Hà Tư Nguyên giãy giụa muốn nhảy xuống, cơ mà không biết tên Mục Dĩ Thâm này ăn gì lớn lên, lực cánh tay rất chắc, anh không tránh thoát được!
Vì thế, Khương Thính đứng ở đầu bậc thang, trợn mắt há hốc mồm nhìn theo Hà Tư Nguyên bị một người đàn ông xa lạ đột nhiên xuất hiện bế lên tầng.
Lúc đi lên cầu thang, Hà Tư Nguyên đã từ bỏ giãy giụa, một nhân viên dọn vệ sinh đi ngang qua hành lang, mở to mắt nhìn họ, nhưng sau khi nhận được cái nhìn lạnh lùng từ Mục Dĩ Thâm, lập tức xoay người lau tường, làm bộ cái gì tôi cũng không thấy à nha.
"Lấy thẻ phòng." Mục Dĩ Thâm nói.
Hà Tư Nguyên ngẩng đầu nhìn thoáng qua số phòng, không phải của anh, hẳn là phòng của Mục Dĩ Thâm. Nương theo ánh mắt đối phương ý bảo anh lấy thẻ phòng trong túi áo vest của hắn. Có lẽ là do tâm lý nghịch ngợm, hoặc là muốn chống đối thế lực hắc ám, động tác Hà Tư Nguyên chậm rì rì.
"Hà Tư Nguyên." Giọng Mục Dĩ Thâm bỗng nhiên vang lên, anh ngẩng đầu lên thấy ánh mắt đối phương hơi sâu, hít sâu một hơi nói: "Cảnh cáo cậu, tay không được sờ loạn."
Trời đất chứng giám, anh tuyệt đối không ôm tâm lý muốn ăn đậu hủ của Mục Dĩ Thâm!
"Tìm được rồi." Nhưng Hà Tư Nguyên cũng lười biện giải với hắn, nhanh chóng sờ mò qua một lần, lấy thẻ phòng ra, quẹt cửa phòng.
Mục Dĩ Thâm cũng không nói thêm gì, bế anh vào phòng, nhẹ nhàng đặt anh ở trên sofa. Sau đó hắn khuỵu một gối xuống đất và ngồi xổm trước mặt anh.
"Mục tiên sinh, anh làm gì vậy......" Hà Tư Nguyên thình lình bị hắn làm cho giật mình, cổ chân phải bị đối phương nắm lấy, theo phản xạ mà lùi về phía sau.
"Đừng lộn xộn." Mục Dĩ Thâm khẽ nắm cổ chân anh, như là sợ làm anh đau, sức lực rất nhẹ nhàng. Một tay hắn nắm cổ chân Hà Tư Nguyên, tay kia cởi giày cho anh.
Hà Tư Nguyên ngẩn người, nhận ra hắn định kiểm tra vết thương của mình, vì thế nói: "Bôi thuốc rồi. Đã không có việc gì."
Thân hình Hà Tư Nguyên giống y như khuôn mặt anh, đều lộ ra một vẻ tinh xảo xinh đẹp. Không giống các nam thanh niên khác, chân anh trắng nõn, rồi lại mảnh mai, cũng không phải là kiểu yếu ớt, mà là khớp xương rõ ràng, khỏe mạnh đẹp mắt. Năm ngón chân tỏa sáng rực rỡ dưới ánh đèn, móng tay hấp dẫn sự chú ý tựa như vỏ sò vậy.
Ánh mắt Mục Dĩ Thâm đanh lại, hầu kết lăn lộn một chút, trong lòng bốc lên một tia bực bội khó chịu.
Đúng lúc này, Hà Tư Nguyên hơi dùng lực, rút chân về từ tay hắn, đặt chân trên sofa, nghiêng đầu cười tủm tỉm đánh giá hắn.
Mục Dĩ Thâm chạm đến ánh mắt anh, hoàn hồn lại, điều chỉnh một chút hô hấp, đứng dậy ngồi ở bên cạnh anh.
"Mấy ngày nay phải nghỉ ngơi trong phòng, không được đi lại tùy tiện, biết chưa?" Mục Dĩ Thâm nói.
"Biết." Hà Tư Nguyên làm bộ ngoan ngoãn, gật đầu, bây giờ anh không muốn làm trái lời đối phương, không thú vị. Nghĩ chút, lại hỏi: "Mục tiên sinh, vậy chuyện kia anh đã điều tra xong chưa?" Với tính cách nhất quán (*) sấm rền gió cuốn (**) của Mục Dĩ Thâm, hiệu suất làm việc hẳn là đặc biệt cao.
(*) nhất quán: có tính chất thống nhất từ đầu đến cuối, trước sau không trái ngược, không mâu thuẫn nhau.
(**) sấm rền gió cuốn 雷厉风行: mạnh mẽ vang dội, kiên quyết
Ai ngờ, biểu cảm Mục Dĩ Thâm kỳ quái chớp mắt một cái, nheo mắt lại nói: "Trước mắt còn chưa."
"Ồ, vậy ư." Hà Tư Nguyên bất động thanh sắc mà đánh giá hắn, đúng lúc này, điện thoại vang lên. Cầm lấy thì thấy là đạo diễn gọi tới. Hà Tư Nguyên đang chuẩn bị nghe máy, bỗng thấy một ánh mắt lạnh như băng dừng trên mặt mình, vì thế anh giơ điện thoại lên ý bảo đối phương là mình đã ấn loa ngoài, nói: "Cùng nhau nghe?"
Mục Dĩ Thâm không nói một lời mà xoay mặt.
Hà Tư Nguyên bắt máy, bên kia truyền đến giọng đạo diễn: "Tiểu Hà, chân cậu sao rồi? Ngày mai tiếp tục đóng phim không thành vấn đề chứ?" Lịch quay của đoàn phim rất gấp, vì thế đạo diễn cũng rất tận tâm.
Hà Tư Nguyên đang suy tư, còn chưa nói cái gì, Mục Dĩ Thâm liền duỗi tay nói: "Đưa tôi."
Hà Tư Nguyên sửng sốt, đành phải đưa điện thoại cho hắn.
Nhận điện thoại, Mục Dĩ Thâm chỉ nói một câu, bên kia liền truyền đến giọng không thể tin nổi của đạo diễn: "Mục...... Mục tổng? Sao ngài cũng ở đó?"
Mục Dĩ Thâm không đáp hỏi lại: "Tiến độ quay phim rất gấp sao?"
"Vâng...... Đúng vậy."
"Nếu tiến độ gấp, anh nên tự mình nghĩ cách."
"...... Hả?" Đạo diễn ở đầu dây bên kia sửng sốt, thúc giục diễn viên nhanh chóng trở về đóng phim chính là biện pháp ông nghĩ mà, thử hỏi: "Ý ngài là dùng thế thân sao? Nhưng có vài cảnh rất quan trọng, người ta không hiểu rõ kịch bản, lúc quay sẽ có cảm giác không ăn ý."
Mục Dĩ Thâm một tay cầm điện thoại, tay kia dựa trên sofa, hơi ngả người ra sau, ánh đèn chiếu vào gương mặt thâm thúy tạo ra một mỹ cảm lạnh lùng. Hắn nói vào trong điện thoại: "Tôi nghe nói đoàn phim các anh có một diễn viên tên Tiền Đồ, kỹ thuật diễn không tồi, trước đây cũng từng nghiên cứu qua vai diễn nam chính, để hắn thế thân hẳn là không thành vấn đề."
"A, đúng là không tồi, nhưng mà......"
"Không có nhưng nhị, cứ làm theo lời tôi."
"Vâng, vậy, vậy được rồi."
Cúp máy, Mục Dĩ Thâm đưa điện thoại cho Hà Tư Nguyên, lại thấy đối phương khoanh tay, ánh mắt quái dị mà nhìn mình.
"Làm sao vậy?" Hắn hỏi.
Hà Tư Nguyên nhún vai, nói: "Mục tiên sinh, anh lấy thế khinh người như vậy, thật sự được chứ?"
Mục Dĩ Thâm cũng thu hồi biểu cảm dư thừa, nghiền ngẫm nói: "Vậy cậu thử nói xem, có cái gì không tốt?"
Hà Tư Nguyên cũng nói không nên lời. Anh biết, Mục Dĩ Thâm nhất định là biết được tin tức gì đó, cho nên mới cố ý bảo Tiền Đồ làm thế thân cho anh, xem như trút giận cho mình đi. Nhưng mà, anh cảm thấy dáng vẻ Mục Dĩ Thâm vừa rồi có chút ấu trĩ, lại có chút...... Đáng yêu.
Ngay khi ý nghĩ này hiện ra trong đầu, Hà Tư Nguyên không khỏi run lập cập, đáng yêu? Cái từ này sao có thể dùng ở trên người Mục Dĩ Thâm?! Anh cảm thấy mình điên rồi mới nghĩ ra cái này.
Ngồi trong phòng một lát, Hà Tư Nguyên nhìn thời gian đã giữa trưa, vì thế nói: "Mục tiên sinh, tôi mời anh ăn cơm nhé."
Mục Dĩ Thâm gật đầu, hai người cùng nhau ra khỏi phòng. Hà Tư Nguyên vừa đi vừa lấy điện thoại ra nói: "Để tôi gọi điện cho trợ lý bảo cậu ấy đi cùng."
Nghe vậy, Mục Dĩ Thâm dừng bước, hắn nghiêng nửa người, biểu cảm đột nhiên trở nên biến đổi không ngừng: "Có phải cậu không muốn ở một mình với tôi không?"
Hà Tư Nguyên hết sức chuyên chú lướt danh bạ, cũng không ngẩng đầu lên nói: "Ngài suy nghĩ nhiều."
Đương nhiên anh không muốn ở một mình với Mục Dĩ Thâm rồi, chuyện này còn phải hỏi sao?!
Không ngờ, còn chưa bấm vào dãy số, điện thoại đã bị lấy mất.
Hà Tư Nguyên khó hiểu mà ngẩng đầu, lại thấy Mục Dĩ Thâm vẻ mặt nghiêm nghị, cả người toát ra áp suất thấp đến mức hù chết người. Hắn bỗng nhiên tiến lên một bước, Hà Tư Nguyên liền lùi về sau một bước, ai ngờ lưng đυ.ng vào tường, Mục Dĩ Thâm vươn tay, rồi vòng qua người anh đặt trên tường, cứ như vậy hơi cúi đầu nhìn chăm chú vào anh.
Đây là...... Bị tường đông (*)??!
(*) tường đông (壁咚/壁ドン/Kabe-don): Là từ tiếng Nhật thông dụng để miêu tả tư thế dồn đối phương vào chân tường, 壁/Kabe nghĩa là bức tường, ドン/don là âm thanh khi lấy tay đập vào tường.
Mặc dù loại cảm giác này quỷ dị như bị bức ép, nhưng Hà Tư Nguyên vẫn cố gắng ổn định tâm thái, anh hỏi: "Mục tiên sinh?"
Thần sắc Mục Dĩ Thâm nghiêm túc lại lạnh băng: "Hà Tư Nguyên, cậu không cần có lệ với tôi. Lần này tôi đặc biệt tới thăm cậu. Cậu hẳn là biết vị trí của mình."
Hà Tư Nguyên giả ngu giả ngơ nói: "Vị trí? Chúng ta có quan hệ gì?"
Mục Dĩ Thâm nói: "Cậu nói xem chúng ta có quan hệ gì?"
Hà Tư Nguyên trầm mặc một lát, nói: "Tôi thật sự không rõ."
Mục Dĩ Thâm cười lạnh một chút. Hắn cao hơn Hà Tư Nguyên nửa cái đầu, tư thế vòng qua đối phương vô cùng cường thế, có một cảm giác như từ trên cao nhìn xuống, thịnh khí lăng nhân (*).
(*) Chỉ nét mặt giận dữ khiến ai nhìn thấy cũng khϊếp vía. Câu thành ngữ này có xuất xứ từ "Chiến Quốc sách – Triệu sách".
Hà Tư Nguyên cực kỳ không thích kiểu áp bách này, vì thế anh kiễng chân, để mình không yếu thế về chiều cao. Ai ngờ, động tác này lại không cẩn thận sát gần môi Mục Dĩ Thâm.
Mềm mại, lành lạnh......
Sau đó, không khí lập tức đọng lại thành xấu hổ.
Hà Tư Nguyên ngây người một lát, vội vàng nói: "Tôi không phải cố ý......" Tên Mục Dĩ Thâm này giữ mình rất trong sạch, không thích tiếp xúc thân thể quá nhiều với người khác, lúc này còn hôn luôn, cũng không biết hắn sẽ tức giận ra sao nữa......
Mục Dĩ Thâm rõ ràng cũng chếnh choáng, sau đó nhanh chóng lùi về sau một bước, kéo dãn khoảng cách với anh, quay lưng lại.
Hà Tư Nguyên thấy hắn trầm mặc nửa ngày, không nghe thấy động tĩnh nào, trong lòng kỳ quái, vòng đến trước mặt hắn hỏi: "Mục tiên sinh?"
Anh thấy vẻ mặt Mục Dĩ Thâm đã khôi phục bình tĩnh, chỉ là ánh mắt có chút sâu xa nói: "Hà Tư Nguyên, cậu còn nói cậu không rõ? Tôi sẽ không tin cậu."
Hà Tư Nguyên: "......"
Hà Tư Nguyên đang muốn giải thích, phía sau bỗng nhiên truyền đến một tiếng động. Quay đầu nhìn, hóa ra là Tô Điềm Ảnh đứng ở bên kia.
Cô che miệng, vẻ mặt kinh hoảng thất thố, cũng không biết nhìn lén bao lâu rồi, hay thấy được bao nhiêu. Cô ta thấy mình bị phát hiện, xấu hổ buông tay xuống, chân tay luống cuống nói: "Em không phải cố ý...... Hà thiếu, anh, hai anh......" Cô cắn môi dưới, sắc mặt tái nhợt, hốc mắt hơi đỏ lên.
Hà Tư Nguyên thấy cô khẩn trương như vậy, nên nói trước một câu không có gì, sau đó giới thiệu Mục Dĩ Thâm với cô.
Tô Điềm Ảnh nhìn Hà Tư Nguyên, lại nhìn sang Mục Dĩ Thâm, ánh mắt phức tạp cực kỳ, may là trong mắt Mục Dĩ Thâm căn bản không chứa cô, gọi Hà Tư Nguyên một tiếng rồi xoay người rời đi.
Tô Điềm Ảnh đứng một mình ngơ ngác ở đó, nhìn chằm chằm bóng lưng hai người biến mất, đôi mắt tối sầm lại, hiện ra một tia ghen tỵ.
Trong một căn phòng tiêu chuẩn của nhà trọ, Khương Thính soi gương.
Trong gương hiện ra một khuôn mặt thiếu niên, ngũ quan tuấn dật, đôi mắt sáng ngời, lúc cười còn lộ ra hai răng nanh trắng tinh, cả người tràn ngập tinh thần phấn chấn cùng sức sống.
Khương Thính đặt gương xuống, đối với chuyện hồi sáng vẫn canh cánh trong lòng, vì thế ngoảnh lại hỏi Tiền Đồ: "Tiền Tiền, anh nói xem em có mù lòa không?"
Tiền Đồ đang phiền não vì chuyện đạo diễn bảo mình đóng thế, thuận miệng nói: "Sao tôi biết."
Khương Thính cũng thất thần, không nhìn ra cảm xúc của hắn, lẩm bẩm: "Anh ta nhất định nói bậy. Em lớn lên đẹp trai như này, sao có thể mù lòa được chớ?"
"Anh ta là ai?"
"Hà Tư Nguyên ạ."
Tiền Đồ lập tức đứng lên, giận dữ nói: "Cậu để ý tới lời cậu ta nói làm quỷ gì? Có phải cậu thích cậu ta rồi không?"
Khương Thính ngẩn người, nói: "Sao anh bùng lửa lớn vậy? Em đang theo đuổi anh mà, sao có thể sẽ thích anh ta?"
Tiền Đồ cười lạnh nói: "Ai biết cậu có thay lòng đổi dạ không!" Nói xong, hắn xoay người mở cửa, sải bước đi ra ngoài. Còn chưa kịp đi mấy bước đã nghe thấy trong phòng có tiếng gương bị ném xuống đất, Tiền Đồ nhắm mắt lại, biết Khương Thính sẽ không đuổi theo mình, trong lòng càng thêm lạnh lẽo: "Hừ, đều là người đứng núi này trông núi nọ cả thôi......"
Khi đi xuống nhà ăn, Tiền Đồ đang chuẩn bị chọn vị trí ngồi xuống, ai ngờ, từ xa thoáng thấy một bóng người, hắn liền há hốc mồm kinh ngạc.
Người nọ chẳng phải thường xuyên xuất hiện ở trên các tạp chí lớn kinh tế tài chính thương nghiệp Mục thị Chưởng Đà Nhân đó sao? Sao lại ở chỗ này? Bộ phim lần này cũng có Mục thị đầu tư, chẳng lẽ hắn tự mình tới thăm ban? Trước đây từng có vài tin đồn, nghe nói vị Mục thị Chưởng Đà Nhân này đặc biệt thưởng thức phim Mary Sue......
Trong đầu Tiền Đồ nảy ra rất nhiều suy nghĩ, nhưng hắn vẫn không nghĩ ra vì sao Mục Dĩ Thâm xuất hiện ở đây.
Hắn liếc nhìn khay trên tay của người phục vụ đi bên cạnh, hơi suy tư, nên giả bộ không cẩn thận hắt ly rượu vang ở trên áo sơ-mi Mục Dĩ Thâm, hay là trực tiếp vô tình ngã vào lòng hắn thì tốt hơn nhỉ?
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
Tác giả có lời muốn nói:
Má ơi, bỗng nhiên cảm giác ngoại trừ Hà Tư Nguyên, toàn là ngốc bức!!!
Thuận tiện nói một chút về chiều cao, Mục Dĩ Thâm 1m88, Hà Tư Nguyên 1m80, cho nên Hà thiếu cũng không hề lùn ~~