【A a a a, tiền bối đang nhìn tôi!!!】
【Trọng tài, mau báo cậu ấy phạm quy! Cậu ấy đang dụ dỗ tôi!!!】
【Trời ơi, sao có thể dùng gương mặt này để làm mấy biểu cảm phạm quy như thế???】
【Tôi cong rồi, thật sự cong rồi.】
…
Cố Kính Sương cúi xuống nhìn người kia.
Trên gương mặt, biểu cảm khẽ thay đổi một chút.
Những lời như vậy, hắn đã nghe vô số lần.
Nhưng chưa bao giờ, lại có một lần khiến hắn cảm thấy giống như vậy——
Một viên đá nhỏ rơi vào biển sâu, không ai nhìn thấy những gợn sóng nổi lên bên trong. Họ nghĩ rằng biển sâu mãi mãi lạnh lẽo, trầm mặc.
Ánh mắt của Cố Kính Sương khẽ lay động, đôi lông mi đen dày, gương mặt tái nhợt chỉ nhẹ cử động, nhưng lại giống như một nét mực lan tỏa.
“Rất nhiều người nói với tôi những lời tương tự.”
Tô Nam Chi cúi xuống, lật giở những bức tranh, cố tìm một dấu vết nào đó còn sót lại.
“Phải không?”
Hành lang yên tĩnh đến mức có thể nghe rõ tiếng “xì xì” từ chiếc camera "Thần đang nhìn ngươi" của Cố Kính Sương.
Tô Nam Chi giật mình, trong đầu vang lên hồi chuông cảnh báo. Vừa rồi vội vàng chạy, cậu đã quên mất sự hiện diện của chiếc camera.
Nếu Cố Kính Sương nhìn thấy bức ảnh in ra, thân phận của cậu e rằng không thể giấu được nữa.
Âm thanh in ảnh vang lên khe khẽ.
Tô Nam Chi, giọng có chút run rẩy: “Tôi có thể xem bức ảnh in ra không?”
Trong lòng cậu đã tính toán sẵn. Chỉ cần cầm được bức ảnh, cậu sẽ giả vờ té ngã, nhân cơ hội giấu đi rồi nói với Cố Kính Sương rằng ảnh đã rơi mất!
Ý tưởng thì hoàn hảo, nhưng cậu đã toát một tầng mồ hôi lạnh.
Đôi mắt trong sáng của Cô Nam Chi không thể giấu được tâm tư, mọi suy nghĩ đều bị nhìn thấu dễ dàng.
Cố Kính Sương tháo camera xuống, tắt máy, rồi thu lại.
“Giả thôi. Chỉ là một chiếc camera bình thường.”
“Hả????” Tô Nam Chi kinh hô một tiếng.
Hệ thống vang lên thông báo: “Ký chủ đã hỗ trợ người chơi làm ác quỷ sợ hãi, bầu không khí khủng bố tăng cao! Ký chủ, cho phép tôi quỳ xuống gọi cậu là nam thần!”
Tô Nam Chi: “... Được rồi, tốt thôi ~”
Ngoài trò chơi:
【 Giả??? 】
【 Cố thần lại dùng đồ giả để trêu đùa quỷ họa bì!】
【 Cố thần, yyds!!! 】
【 Đừng nói là quỷ, ngay cả tôi cũng tin! 】
【 Dù sao cũng là Cố thần, dù có bảo đó là tiên khí thì chắc chắn không ai dám nghi ngờ. 】
【 Đồng ý! 】
…
Tô Nam Chi nhẹ nhàng thở ra.
Một mặt vì thân phận của mình vẫn được bảo toàn, một mặt khác lại càng cảm phục tài trí vô song của Cố Kính Sương.
“Quả nhiên, trên người anh có một loại sức mạnh khiến người ta an tâm.”
Cố Kính Sương: “...”
Dưới ánh đèn mờ ảo, Tô Nam Chi chú ý thấy trên bức họa có rải rác vài vệt máu đã khô cạn.
Đó là một bức tranh vẽ người đẹp trông bộ đồ ngủ.
Trên bức tranh, một cậu thiếu gia nhỏ mặc áo ngủ trắng tinh, lớp viền lá sen phức tạp như gợn sóng lăn tăn trên mặt nước.
Ngón tay nhẹ đặt nơi mép giường, xanh nhạt tinh tế đến mức từng chi tiết nhỏ như ánh sáng trên móng tay cũng được khắc họa rõ ràng.
Bức họa vẽ lại hình ảnh của Tô Nam Chi khi cậu 12 tuổi.
Nhưng trên bức họa vẫn không hiện rõ khuôn mặt.
So với những bức họa khác, bức này lại có thêm vài vệt máu hỗn tạp.
Khi Tô Nam Chi cúi sát lại để nhìn rõ hơn, bất ngờ, “người đẹp ngủ” trong tranh đột nhiên hiện ra một khuôn mặt mờ ảo.
Chưa kịp để Tô Nam Chi nhìn rõ, "người đẹp ngủ" bất chợt mở to đôi mắt đen ngòm, nhìn chằm chằm vào cậu. Bàn tay trong tranh bỗng vươn ra, mạnh mẽ túm lấy cậu.
Tô Nam Chi còn chưa kịp hét lên đã bị kéo thẳng vào bên trong bức tranh.
“Loảng xoảng!”
Kính khung tranh rơi xuống đất, phát ra âm thanh sắc lạnh chói tai.
Cố Kính Sương nhếch môi, nghe thấy âm thanh phát ra từ bức tường phía sau: “Nam Chi tiểu tiền bối... ta... tiền bối...”
Quỷ hoạ bì đã đuổi đến nơi.
Cố Kính Sương chẳng chút sợ hãi, lạnh lùng cất lời “Biến. Đừng để ta phải nói lần thứ hai.”
Quỷ Hoạ bì dường như chưa nhận ra người đối diện là ai. Đến khi cảm nhận được luồng khí tức băng lãnh quanh Cố Kính Sương, nó lập tức sợ đến mức sét đánh không kịp bưng tai mà xoay người bỏ chạy.
Trong lòng nó chỉ có một suy nghĩ: Trời ơi! Sao vị đại nhân này lại xuất hiện ở đây? Quá đáng sợ! Thật đáng sợ!
Quỷ hoạ bì vừa lăn vừa bò nhanh chóng quay lại phía bức tường, nổ lực thu nhỏ bản thân, mong giảm thiểu sự hiện diện của mình.
【 Đây chính là thần! 】
【 Thiên thượng thiên hạ, chỉ duy nhất Cố Thần là độc tôn! 】
【 Chỉ cần một ánh mắt đã khiến ác quỷ sợ chạy, ngươi nói điêu hay không điêu? 】
【 Nhưng đừng nói nữa, Nam Chi tiền bối vẫn đang mất tích kìa a a a! 】
---
“Hì hì hì, hoan nghênh... Sao lại là cậu?”
Tô Nam Chi còn chưa kịp nhìn rõ đối phương, đã cảm nhận được một tấm lụa mềm quấn lấy đôi mắt của mình.
Động tác đối phương rất nhẹ, nhưng quanh người lại tỏa ra mùi tanh hôi ẩm ướt.
Tô Nam Chi vui vẻ hỏi: “Là ca ca phòng vẽ tranh sao?”
Quỷ trong bức họa khựng lại một chút, cẩn thận trói đôi mắt cậu lại, sau đó mới đáp: “... Không được cử động nha.”
Tô Nam Chi hỏi tiếp: “Anh muốn tôi làm người mẫu à?”
Quỷ trong bức họa: “Ừ.”
Tô Nam Chi: “Vậy tại sao phải che mắt tôi lại?”
Quỷ trong bức họa thở dài, giọng nói mang theo chút u uất: “Bởi vì ta không nhìn thấy.”
Câu trả lời khiến Tô Nam Chi xúc động sâu sắc. Trong màn che phủ, tầm nhìn của cậu không phải hoàn toàn đen kịt, mà là một sắc xám trắng nhàn nhạt. Phía trước cậu, lờ mờ hiện ra bóng dáng gầy gò của đối phương.
Một nghệ sĩ mù, mặc dù không nhìn thấy nhưng vẫn kiên trì theo đuổi nghệ thuật.
Thật đáng khâm phục!
Trong lòng Tô Nam Chi thầm nghĩ, trước ngực đối phương xứng đáng mang một bông hoa đỏ thật lớn!
Nhưng... nếu đã không nhìn thấy, thì làm sao vẽ tranh được?
Tô Nam Chi nghi ngờ hỏi: “Vậy anh có biết tôi trông như thế nào không?”