Editor: Chúi Ú
Lâm Hạ Miên không biết đã đứng đợi ở đó bao lâu.
Bờ môi của Lâm Hạ Miên tái đi vì lạnh, nhưng nhợt nhạt hơn so với môi là đôi má trắng bệch, không còn chút máu khi nhìn thấy Lâm Hiểu Đông đứng bên cạnh Cố Hi.
Thấy cuối cùng bọn họ cũng để ý tới mình, Lâm Hạ Miên chậm rãi bước ra khỏi bóng tối.
“Cuối cùng anh cũng về rồi.”
Lâm Hạ Miên nói giọng khàn khàn: “Em đợi anh cả đêm.”
Đôi mắt đen thâm trầm của thanh niên nhìn Lâm Hiểu Đông, giọng nói ảm đạm đầy chán nản.
Lâm Hiểu Đông im lặng một lúc, thở dài một hơi: “Tết nhất, Hạ Miên, ta cũng không muốn cãi nhau với ngươi, có việc gì thì chúng ta về nhà nói chuyện.”
“Không!” Lâm Hạ Miên cố chấp nói, “Hôm nay nhất định phải trước mặt anh ta nói cho rõ ràng, anh ơi, trước đây anh từng hứa với mẹ rằng, cả đời này cho dù bao nhiêu tuổi đi chăng nữa, cho dù có lấy vợ sinh con, thì anh vẫn xem em là người quan trọng nhất, nhưng hiện tại anh lại vì một người đàn ông, thà mang dép lào từ tầng sáu leo xuống, cũng phải đón giao thừa cùng với hắn ta sao?”
Cố Hi nhíu chặt mày, bây giờ hắn mới biết vì sao Lâm Hiểu Đông khi đi ra ngoài chỉ mang một đôi dép lào.
“Ngươi nhốt anh trai mình ở trong phòng?” Hắn trầm giọng hỏi.
Lâm Hạ Miên cay độc mà liếc mắt nhì hắn: “Im miệng! Ta đang nói chuyện với anh trai, liên quan gì đến ngươi?”
“Chuyện của anh ngươi cũng chính là chuyện của ta,” Cố Hi lạnh lùng nói, “Nhưng ngươi, lớn rồi mà vẫn còn bám đít Lâm Hiểu Đông, ngươi là đứa nhỏ chưa cai sữa sao?”
Lâm Hiểu Đông vẻ mặt kinh ngạc mà nhìn hắn.
Thật không thể tin được, thế nhưng ông chủ lại vì mình mà tức giận với bạch nguyệt quang!?
Hệ thống không thể chịu được nữa nói: “Ta cảm thấy ở một khía cạnh nào đó, ngài so với ta còn mù hơn, ngài không nhận ra cốt truyện đã hoàn toàn thay đổi rồi sao? Hiện tại, người mà Cố Hi yêu chính là ngài đó!”
Lâm Hiểu Đông lập tức bị doạ đến hồn bay phách tán: “Cái gì!?”
Cậu phiền muộn nói: “Mặc dù ta biết, ta chính là người gặp người yêu, mị lực vô biên, nhưng ta chỉ là một khách qua đường, trần gian đâu thiếu hoa thơm cỏ lạ, cần gì phải lưu luyến một cành hoa như ta?”
Hệ thống chịu nổi nữa: “Không biết xấu hổ.”
Nhưng những lời này của hệ thống cũng nhắc nhở Lâm Hiểu Đông rằng, vẫn còn hai mảnh thẻ người tốt ở chỗ Lâm Hạ Miên mà cậu vẫn chưa thu thập được.
“Ngài không định dùng phương pháp cũ chứ?” Hệ thống hoài nghi hỏi.
“Đúng vậy,” Lâm Hiểu Đông cười tủm tỉm nói, “Ta là một người anh tốt, đương nhiên ngươi phải làm quen dần đi là vừa.”
Cậu tiến lên một bước, dường như không thấy vẻ mặt tối tăm của Lâm Hạ Miên, vươn tay nắm lấy cổ tay của hắn, cầm một vật nho nhỏ / mát lạnh đặt trong lòng bàn tay hắn.
“Chúc mừng năm mới, Hạ Miên.” Cậu nhìn em trai đang sững sờ, nở một nụ cười nhẹ, “Đừng giận nữa, đây là con ốc đẹp nhất ta mới tìm được ở bờ biển, tặng cho ngươi đấy.”
Lâm Hạ Miên mím môi.
“Đừng nghĩ rằng làm như vậy thì em sẽ tha thứ cho anh……” Lâm Hạ Miên không cam lòng mà thấp giọng nói.
Nhưng giây tiếp theo, lớp phòng thủ cuối cùng của Lâm Hạ Miên liền bị phá vỡ.
Bởi vì Lâm Hiểu Đông dang rộng hai tay, dùng sức ôm lấy Lâm Hạ Miên.
Lâm Hạ Miên đứng ở dưới lầu đợi cả một đêm, chân tay đều đã bị tê cứng vì lạnh, nhìn ánh đèn của những ngôi nhà trong xóm, nghe mọi người xung quanh ngồi quây quần bên nhau ăn bữa cơm đoàn viên trong đêm giao thừa, lửa giận trong lòng cũng dần dần nguội đi theo thời gian.
Nhưng người mà bản thân tâm niệm niệm rốt cuộc cũng xuất hiện ở trước mắt, ôm lấy mình vào trong lòng ngực, mũi Lâm Hạ Miên vẫn không nhịn được mà đau xót: “Anh à, em……”
Lâm Hạ Miên nâng tay lên, muốn đáp lại cái ôm của Lâm Hiểu Đông, nhưng thanh niên lại lùi về phía sau một bước, thản nhiên mà nắm tay người đàn ông khác trước mặt Lâm Hạ Miên: “Được rồi, hiện tại mọi người đều đã bình tĩnh lại, Cố tổng, đi lên trên lầu ngồi đi?”
Lâm Hạ Miên: “…………”
Nguyên bản Cố Hi vẫn luôn duy trì vẻ mặt hờ hững khi thấy Lâm Hiểu Đông ôm Lâm Hạ Miên, sau khi nghe vậy khóe miệng hắn chậm rãi gợi lên một vòng cung nho nhỏ: “Được.”
Nhưng Lâm Hạ Miên lại thấy, nó thật chướng mắt.
Lâm Hạ Miên nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng vì nể mặt Lâm Hiểu Đông mà nhịn xuống, chỉ hung dữ mà trừng mắt nhìn Cố Hi một cái, rồi đi lên trên lầu trước.
“Nổi loạn tuổi dậy thì, không còn cách nào khác, anh chịu khó thêm chút nữa,” Lâm Hiểu Đông nhỏ giọng nói với Cố Hi, “Dù sao Cố tổng, anh cũng là bậc trưởng bối nha.”
Cố Hi vừa mới định hỏi vì sao mình phải chịu đựng Lâm Hạ Miên, sau khi nghe thấy nửa câu sau, liền yên lặng mà nuốt xuống câu hỏi đã lên đến miệng.
“Được rồi.” Hắn nhẹ nhàng nói, với vẻ mặt “Nếu em đã nói như vậy, thì anh sẽ miễn cưỡng nhịn một chút”.
“Nhìn xem,” khi Lâm Hiểu Đông lên lầu, cậu nói với hệ thống, “Người đàn ông này, quả nhiên là người tốt nhất trên thế giới.”
Hệ thống: Hắn khác với ngài.
Về đến nhà, cuối cùng cũng không lạnh như bên ngoài nữa. Lâm Hiểu Đông hưởng thụ mà nheo lại đôi mắt, thuận tay cởi khăn quàng trên cổ xuống treo ở phía sau cửa, đi đến phòng khách mới phát hiện, đồ ăn trên bàn đều đã nguội hết.
Lâm Hạ Miên ngồi im lặng trên ghế sô pha, nắm chặt vỏ ốc trong tay, hai mắt gắt gao mà nhìn chằm chằm khán giả đang cười trong chương trình Gala Gặp nhau cuối năm trên TV, với vẻ mặt đau khổ đầy căm hận.
Lâm Hiểu Đông cũng không gọi Lâm Hạ Miên, tự mình đem toàn bộ thức ăn đi vào bếp hâm lại, chờ đến khi thức ăn nóng lên, quay đầu vừa định gọi Cố Hi đến giúp bưng thức ăn, liền phát hiện hai người vừa nãy còn đang ngồi trong phòng khách không biết từ khi nào đã cùng nhau đứng lên mà đi đến phòng bếp, không cần cậu nhắc, liền “tranh nhau” mà bưng thức ăn lên.
Nhìn thấy bọn họ lạnh nhạt không ai thèm đếm xỉa đến ai, nhưng lại rất nhanh nhẹn mà làm việc, Lâm Hiểu Đông cười tủm tỉm mà nói với hệ thống: “Ta có phải rất lợi hại hay không? Không nói lời nào, liền khiến cho hai người đàn ông vì ta mà đánh nhau.”
Hệ thống: “…………”
Doanh trại quân đội tiêu hào.
Trước bữa ăn, Lâm Hiểu Đông còn đưa cho mỗi người một chai bia, cậu nhìn tuyết rơi trong đêm giao thừa bên ngoài cửa sổ, tâm tình vui vẻ mà nâng ly nói: “Chúc mọi người một năm mới vui vẻ!”
Cố Hi cùng Lâm Hạ Miên không hài lòng chút nào.
Nhưng khi nhìn nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt thanh niên, ánh mắt hai người bất giác mà dịu đi vài phần.
“Chúc mừng năm mới.” “Anh, chúc mừng năm mới.”
Cùng với lời chúc, còn có giọng nói cứng nhắc của hệ thống vang lên:
[Ting, mảnh thẻ người tốt +1.]
“Lần này là của ai?” Lâm Hiểu Đông hỏi.
“Lâm Hạ Miên,” hệ thống nói, “Xem ra, đối với chuyện nhốt ngài trong phòng ngủ, Lâm Hạ Miên không phải không cảm thấy có lỗi, hành động an ủi của ngài đêm nay rất thành công, từ tận đáy lòng cậu ta cảm thấy ngài là một người anh trai vừa tốt bụng lại vừa dịu dàng, còn cho Lâm Hạ Miên một loại ảo tưởng rằng bất luận cậu ta làm gì với ngài, ngài tuyệt đối sẽ không bao giờ tức giận.”
“Không phải là ảo tưởng.”
Hệ thống: “Cái gì?”
“Ta nói, không phải là ảo tưởng,” Lâm Hiểu Đông cười tủm tỉm nhận lấy con tôm mà Cố Hi đã bóc vỏ, lại nhìn sang đôi mắt đỏ hoe của Lâm Hạ Miên, rất nhanh tôm lột vỏ trong chén cậu đã chất thành núi cao, “Thật sự ta không hề tức giận nha.”
Hệ thống: “Xin lỗi và tạm biệt.”
Xem ra nó đã đánh giá thấp giới hạn của Lâm Hiểu Đông.
Nhưng hệ thống đột nhiên nghĩ đến, nếu như Lâm Hạ Miên đã quen với việc nước ấm nấu ếch như cách làm hiện tại của Lâm Hiểu Đông, khiến đối phương không thể rời xa cậu, mãn tâm mãn nhãn đều là cậu, nếu như sau này Lâm Hiểu Đông rời đi……
Đến lúc đó, toàn bộ thế giới của Lâm Hạ Miên, chỉ sợ sẽ sụp đổ.
*
Vào ngày mùng một đầu năm, Lâm Hiểu Đông lại thu dọn đồ đạc quay về Cố gia.
Ngoài sự mong đợi của mọi người, đối với chuyện này, Lâm Hạ Miên không nói gì thêm.
Thậm chí còn chủ động giúp cậu đem hành lý đặt trong cốp xe, mỉm cười chào tạm biệt cậu: “Anh, nếu có thời gian rảnh thì hãy về nhà thường xuyên nha.”
“Thật kỳ lạ,” Lâm Hiểu Đông nói, “Ngươi nhìn xem, đứa em trai này của ta rất lợi hại, một mình ở đây yên tĩnh, chắc muốn tu luyện thành quỷ.”
Hệ thống: “Ta biết.”
Ký chủ bị ràng buộc với hệ thống để làm nhiệm vụ, sau khi rời khỏi thế giới nhỏ, ký chủ cần phải được tư vấn tâm lý và lưu giữ kí ức, nhưng 07 cảm thấy, rất nhanh nó liền trở thành hệ thống đầu tiên cần phải tư vấn tâm lý, à không, phải nói là tư vấn số liệu hệ thống mới đúng.
Lâm Hiểu Đông không biết tâm tình phức tạp của hệ thống, sau khi quay lại biệt phủ Cố gia, mỗi ngày cậu đều đi làm cùng với Cố Hi.
Trong khoảng thời gian về chung một nhà, hai người đang trong trạng thái nửa chiến tranh lạnh, bởi vì vốn dĩ, văn phòng chủ tịch và văn phòng giám đốc không ở cùng một tầng, tập đoàn Cố thị lớn như vậy, mười ngày nửa tháng không gặp mặt nhau cũng là chuyện bình thường.
Nhưng rất nhanh Cố Hi liền phát hiện ra, công ty quá lớn không phải là vấn đề.
Rất nhiều lần hắn “Vô tình” đi ngang qua tầng mà Lâm Hiểu Đông đang làm việc, quả nhiên, lần nào cũng không thấy người đâu, lúc đầu Cố Hi còn tưởng đây là sự trùng hợp, nhưng số lần ngày một tăng, hắn còn không hiểu sao?
Buồn cười, vô tình gặp cái gì, trùng hợp cái gì.
Căn bản là không thể gặp được!
Đối với chuyện này, mọi người trong tập đoàn Cố thị đều đang bàn tán sôi nổi, có người đoán rằng Cố Hi với Lâm Hiểu Đông chia tay, còn có người đoán rằng trong số bọn họ có người di tình biệt luyến*, mà người bội tình bạc nghĩa kia không cần phải nói, tất nhiên với tư cách là chủ tịch Cố Hi phải đứng mũi sào chịu trận rồi.
*
Di tình biệt luyến: thay người yêu như thay áo. Không còn cách nào khác, Lâm Hiểu Đông trời sinh khuôn mặt có thể hấp dẫn người khác, căn bản không ai tin rằng cậu sẽ bội bạc.
Về vấn đề này, Cố Hi tỏ vẻ: Tất cả đều vô căn cứ.
Hiện tại người đó rốt cuộc cũng quay trở về bên cạnh hắn, Cố Hi đương nhiên phải chứng minh bản thân mình trong sạch. Tuy nhiên hắn không cần phải nói, hoả nhãn kim tinh của mọi người trong công ty đã sớm phát hiện ra rằng, giám đốc Lâm cùng Cố tổng lại bắt đầu trở thành một đôi cùng nhau đi làm cùng nhau tan làm.
Hơn nữa gần đây, tâm trạng của giám đốc Lâm đặc biệt tốt, trong giờ nghỉ trưa thường xuyên trả tiền trà sữa cho bọn họ, số lần ngày một nhiều lên, có người không nhịn được tò mò liền hỏi: “Giám đốc Lâm, gần đây có chuyện gì vui sao?”
“Um? Không có,” Lâm Hiểu Đông cười trả lời, “Chỉ cảm thấy vui vẻ mà thôi.”
Nhất định đã xảy ra chuyện gì đó!
Các đồng nghiệp mới không thèm tin lý do này của cậu, rất nhanh, mọi người bên trong công ty đều loan tin rằng Cố Hi chuẩn bị ra nước ngoài với Lâm Hiểu Đông để đăng kí giấy kết hôn. Đối với một tập đoàn đa quốc gia hàng đầu, hệ thống quản lý nội bộ tất nhiên rất nhạy bén, mới chỉ hai ngày sau khi tin đồn được lan truyền, liền có người báo cáo cho Cố Hi.
Nhưng điều hấp dẫn chính là, sau khi nghe việc này, với tư cách là đương sự, Cố Hi chỉ lạnh nhạt mà “Ừ” một tiếng, nói với mọi người “Đã biết”, toàn bộ quá trình không có sự đồng ý hay phản đối.
Chuyện này về cơ bản tương đương với độ trung thực của tin đồn.
Cứ như vậy, trong mắt toàn bộ nhân viên trong công ty, hiện tại Lâm Hiểu Đông chỉ cách vị trí phu nhân chủ tịch một bước mà thôi.
Tuy nhiên ——
“Phu nhân chủ tịch?” Lâm Hiểu Đông thở dài một hơi, “Đây là cách gọi gì vậy, ta không cần.”
Nếu không phải vì Cố Hi còn đang giữ một thẻ người tốt mà cậu chưa thu thập được, thì cậu đã sớm chạy trốn. Thời gian sống chung dài như vậy, thật ra cũng không phải không có tình cảm, chỉ là đau dài không bằng đau ngắn, cậu cũng không thể trì hoãn những năm tháng tốt đẹp của người ta.
Cậu lập tức gửi đơn xin đi công tác lên lãnh đạo, trước tiên phải chuẩn bị để hai bên êm ấm một thời gian.
Nhưng Lâm Hiểu Đông lại quên mất, người trực tiếp lãnh đạo cậu, chính là Cố Hi.
Cho nên, khi cậu ngồi trên xe công vụ do công ty phân phối, quay đầu lại thì phát hiện cửa xe bị người ta khóa lại, và tài xế chính là chủ tịch của tập đoàn……
Lâm Hiểu Đông thừa nhận, cậu chính là bị ép đến choáng váng.
“Em đi công tác, anh đi theo làm gì?” Cậu buồn bực mà nhìn chằm chằm người đàn ông hỏi.
Cố Hi nhìn vẻ mặt ngây ngốc của kẻ lừa đảo này, nhịn không được cong cong khóe môi.
“Anh cũng đi công tác.” Hắn nói.
“Anh…… Anh tốt xấu gì cũng là chủ tịch đó, như thế nào lại lái loại xe này đi công tác?” Lâm Hiểu Đông liếc mắt nhìn cấu trúc tồi tàn của chiếc Volkswagen second-hand này, nếu không phải bởi vì vẻ ngoài khó hiểu của nó, thì cậu cũng sẽ không bị kẹt trong xe như ba ba kẹt trong rọ —— mà bị người ta bắt được trên xe.
“Có thể lái xe không,” Cố Hi tùy ý nói, hắn không có yêu cầu gì quá lớn đối với xe oto, chỉ cần có đẩy đủ các tính năng, thì chiếc Wuling Hongguang cũng có thể lái như một chiếc Porsche, “Cài dây an toàn cho chắc, chuẩn bị xuất phát.”
Lâm Hiểu Đông há miệng thở dốc, cậu vốn định nói gì đó, nhưng cuối cùng lại ngoan ngoãn mà ngậm miệng lại.
Khi lái xe lên cao tốc, cậu mới nửa oán giận nửa buồn cười hỏi: “Anh cố ý, đúng không?”
Cố Hi không trả lời câu hỏi của cậu.
Người đàn ông một tay cầm vô lăng, dựa vào ghế lái, cười như không cười mà liếc nhìn cậu một cái: “Dưới ghế ngồi có một quyển sách, nếu trên đường cảm thấy buồn chán thì em có thể đọc một chút, nhưng đang ngồi trên xe tốt nhất không nên nhìn đồ vật, hại mắt.”
Phục vụ rất chu đáo.
Trong lòng Lâm Hiểu Đông thầm nghĩ, duỗi tay sờ dưới mông một cái ——
《 Cô vợ nhỏ bỏ trốn của tổng tài bá đạo》
Lâm Tiểu Đông: Chết tiệt.
Búa thật*, đây tuyệt đối là cố ý!
*
Búa thật (实锤): Là những hình ảnh có bằng chứng xác đáng, hình ảnh, video, bản ghi âm,... không bịa đặt hay không có nguồn gốc xuất xứ.