Chương 12

Lê Quân đã nhận được thời khóa biểu của học kỳ mới.

Phải công nhận một điều là, lịch học trong thời khóa biểu sắp xếp rất có nhân tính, trước khi xuyên vào sách thì thời đại học của Lê Quân chả giống đại học xíu nào. Nó giống như thời cấp ba phiên bản đại học vậy đó.

Quản lý cực kỳ nghiêm ngặt.

Nó quy định, ngay cả khi không có lớp thì cũng không được ở trong ký túc xá, mà khóa phòng, ờm, cũng được quy định phân theo màu sắc khác nhau dựa trên năm học khác nhau. Bốn năm đại học, chỉ cần thay ổ khóa thôi cũng khiến sinh viên đau hết cả đầu rồi, lại còn quy định góc độ sinh trưởng của cây xanh, buổi tối sẽ đi kiểm tra phòng ngủ của từng người một, nghiêm ngặt đến mức muốn đổi giường cũng không đổi được.

Tóm lại, nếu không phải bởi vì học phí quá cao mà lại không được hoàn tiền, căn bản là Lê Quân không có cách nào kiên trì đi học tiếp.

Lại nói, có thể trải nghiệm cuộc sống đại học bình thường là như thế nào thêm một lần nữa, hắn vẫn cảm thấy rất vui vẻ.

Hắn và bạn cùng phòng không học chung một chuyên ngành, tiết học cũng ngổn ngang, nên cho đến tận bây giờ Lê Quân vẫn không hiểu thái độ lúc nóng lúc lạnh của y là ra làm sao, nên chỉ có thể né tránh.

Đúng lúc Hứa Nặc và hắn đến giờ nghỉ ngơi, hai người ăn nhịp với nhau, đi ra ngoài chơi.

Hắn không biết, hắn vừa đi chưa được bao lâu, ký túc xá của hắn liền nghênh đón một bé omega khác.

Tiểu hồ ly tinh kia – tức Cận Thành, vừa mới vào phòng Hạng Uẩn Chu nhịn không được mà hít hà một hơi, sau đó nhanh chóng phun thuốc ức chế tín tức tố ra.

“Trời ạ, sao tín tức tố của cậu có thể nồng đậm thành như vậy? Ngay cả miếng dán ngăn tín tức tố cũng không có tác dụng. Cậu bạn cùng phòng kia của cậu vẫn chưa phát hiện ra à?”

Cậu vốn chỉ lo lắng chút thôi, hơn nữa còn kinh ngạc với độ dày đặc của tín tức tố trước mắt nên ngay từ đầu chỉ lo lải nhải.

Sau đó cậu ta đối diện với anh mắt Hạng Uẩn Chu.

Đó là một đôi mắt đỏ tươi, như thể ngay giây tiếp theo sẽ lao vào vặn cổ cậu ta xuống.

Cận Thành lại hít hà một hơi, bất giác lùi lại phía sau vài bước.

Cậu nhìn ra, bộ dạng của Hạng Uẩn Chu rất không bình thường, có chút giống như tức giận khi bị thứ gì đó xâm phạm vào lãnh thổ của mình.

Nhưng rõ ràng hai người họ đều là omega cơ mà! Ngược lại cũng không đến mức...

Từ từ đã.

Cận Thành bỗng nhiên nghĩ tới một khả năng khác.

Bộ dạng này của y, tức giận sau khi bị xâm phạm lãnh thổ, tín tức tố không chịu khống chế mà lan tràn, tự nhốt mình ở trong phòng, không giống như đến kỳ phát tình.

Mà giống như là... “Không phải là cậu đến kỳ làm tổ đấy chứ?”

Đuôi mắt Hạng Uẩn Chu hồng hồng, mạnh mẽ quay sang chỗ khác, không trả lời.

Lần này Cận Thành thậm chí không thèm đếm xỉa đến mùi tín tức tố nồng đậm kia nữa, trợn tròn mắt: “Là ai? Thằng chó nào khiến cậu rơi vào kỳ làm tổ? Cậu... thích ai?”

Loại omega có cấp bậc như Hạng Uẩn Chu, bằng năng lực tự chủ và tính tình lạnh lùng của y, chưa tính đến chuyện dù không khống chế được kỳ phát tình hay vấn đề sinh lý đi, nhưng tuyệt đối y sẽ không vô duyên vô cớ rơi vào kỳ làm tổ, trừ phi y nảy sinh tình cảm với một ai đó.

Chỉ khi không khống chế được tình cảm của mình, mới không thể khống chế nổi bản năng làm tổ của mình.

Hạng Uẩn Chu lại lắc đầu: “Không có.”

Trong nháy mắt, Cận Thành có thể nhìn ra, ý của y là y không động tâm với bất kỳ kẻ nào.

Nhưng làm sao có thể?

Chẳng nhẽ y nhịn nhiều năm như vậy.chỉ đơn giản là không khống chế được thôi sao?

Lại thấy Hạng Uẩn Chu nói tiếp: “Tôi không cho rằng anh ta thích tôi.”

Cận Thành: “...”

Dù có chết cậu ta cũng không tin. Nếu lúc trước đã từng xảy ra chuyện như thế này, thì làm sao Hạng Uẩn Chu có thể nói nhiều thêm một câu? Thậm chí có khi y chẳng thèm buồn nói, trực tiếp cúi đầu phớt lờ cậu ta luôn.

Lúc này chẳng những y phá lệ trả lời câu hỏi kia, mà trong lời nói dường như đã có một đối tượng xác định.

Đây vốn dĩ không phải là một đáp án tiêu chuẩn nhất.

‘Anh ta’ là ai cơ?

...

Lê Quân phải ngưỡng mộ năng lực khám phá mạnh mẽ về mấy cửa hàng của Hứa Nặc.

Thân là một con cá mặn, sở thích to bự nhất của hắn là nằm trong ổ chăn, ăn dưa hấu hưởng gió điều hòa, đánh một giấc thật thoải mái. Còn nếu muốn lôi kéo hắn ra khỏi cửa thì quả thật là một vấn đề nan giải của thế kỷ.

Vốn dĩ Lê Quân cũng không muốn đi ra ngoài chơi đâu, thế nên nghe theo lời thề son sắt của Hứa Nặc rằng cậu nhóc nhất định sẽ tìm được một nơi rất thú vị, hơn nữa nhất định hắn cũng sẽ cảm thấy hứng thú nên mới thử đi theo.

Trăm triệu lần không nghĩ tới, tên này cũng là một kẻ ham ăn.