Chương 3: Cuộc nói chuyện đầy nghi ngờ

Bước vào nhà vệ sinh, dùng nước lạnh rửa mặt, vừa ngẩng đầu lên, anh không khỏi sững sờ tại chỗ. "Cố Niệm An" sao lại giống hệt anh, giơ tay chạm vào nốt ruồi đỏ ở khóe mắt, ngay cả nốt ruồi này cũng giống y hệt.

Khi còn ở bệnh viện, vì buồn chán, Cố Niệm An thường xuyên lên mạng đọc tiểu thuyết, vì tên nhân vật phụ giống tên mình nên anh đặc biệt chú ý hơn một chút.

Luôn có những bình luận nói rằng, nếu tên giống nhau thì phải học thuộc toàn bộ truyện, để khi xuyên vào truyện còn có thể dùng được.

Trước đây anh chỉ coi đó là trò đùa, không ngờ nó thực sự xảy ra với mình. Không biết liệu anh có thể trở về được không.

Nhưng nghĩ lại, chắc anh đã qua đời rồi nên mới đến đây, nhưng anh vẫn không thể quên mẹ mình. Liệu bà có thể sống tốt khi không có anh không?

Một lúc sau, Cố Niệm An thở dài, những yêu thương, hận thù, oán giận cuối cùng cũng đã tan biến cùng với “cái chết” của anh, phải không?

Đã đến một thế giới mới, có một cơ thể vẫn còn khỏe mạnh, thì anh sẽ thay “Cố Niệm An” sống tiếp.

Sáng hôm sau, khi Cố Niệm An xuống lầu, người giúp việc đã bày sẵn bữa sáng trên bàn, đó là bánh bao hấp, trứng gà và sữa đậu nành.

Cố Niệm An chào người giúp việc rồi ngồi xuống bắt đầu ăn.

Không lâu sau, Phó Tu Viễn cũng bước xuống. Khi nhìn thấy người đang ngồi bên bàn ăn sáng, hắn không khỏi ngạc nhiên: “anh không sao rồi à.” Vừa dứt lời, hắn mới cảm thấy mình không cần thiết phải hỏi, nhưng cũng đã quá muộn để rút lại.

Cố Niệm An nuốt ngụm sữa đậu nành, khẽ gật đầu: “Ừm, tôi đã không sao rồi. Lần này cảm ơn Phó tiên sinh.” Nói xong, anh khẽ mỉm cười với người đàn ông, rồi lại cúi đầu tiếp tục ăn sáng.

Thấy thiếu niên khẽ cười với mình, nụ cười ấy không chứa đựng bất kỳ ham muốn cá nhân nào, Phó Tu Viễn ngay lập tức sững sờ. Nhưng đối phương lại nhanh chóng cúi đầu, như thể những gì vừa xảy ra chỉ là ảo giác.

Rất nhanh chóng, anh đã ăn xong bữa sáng. Ở kiếp trước, kể từ khi nhập viện, anh chưa từng ăn một bữa ăn nào trọn vẹn.

Đây là bữa ăn đầu tiên của anh sau khi tái sinh. Nghĩ đến điều này, Cố Niệm An không khỏi nở một nụ cười mãn nguyện.

Có lẽ đây cũng là một điều tốt.

Phó Tu Viễn âm thầm quan sát Cố Niệm An, thấy chỉ sau một bữa ăn mà đối phương đã nở nụ cười mãn nguyện, hắn tự hỏi liệu trước đây anh có bị thiếu ăn hay không.

“Lát nữa đến thư phòng, chúng ta cần nói chuyện.” Giọng người đàn ông lạnh lùng, như ra lệnh.

Cố Niệm An nhìn người đàn ông, suy nghĩ một lúc, rồi nhẹ nhàng nói: “Được, tôi đi tắm trước rồi sẽ đến. Hôm qua về chưa tắm, người rất bẩn.” Nói xong, không đợi người đàn ông phản ứng, anh đứng dậy đi lên lầu.

“Tuỳ cậu." Phó Tu Viễn không để ý, phất tay.

Cố Niệm An ở trong phòng ngủ, vừa sấy tóc vừa suy nghĩ lát nữa nên đối diện với Phó Tu Viễn như thế nào. Bản thân anh và nguyên chủ tính cách khác nhau, không biết nam chính có phát hiện điều gì không.

Mặc dù chuyện xuyên vào truyện này thật khó tin, nhưng nếu là nam chính... Cố Niệm An không dám nghĩ tiếp, vừa vội khoác áo vừa đi về phía thư phòng.

“Phó tiên sinh, tôi đến rồi.” Cố Niệm An nhẹ nhàng đẩy cửa phòng, thăm dò bên trong.

Người đàn ông dường như đang xử lý công việc, liếc nhìn Cố Niệm An một cái, thản nhiên nói: “Vào đi, ngồi xuống.”

Cố Niệm An ngồi xuống ghế sofa, loay hoay với chiếc cốc trên tay, nhìn người đàn ông ngồi trên ghế làm việc, trong lòng thầm nghĩ không hổ danh là nam chính.

Bộ vest cắt may khéo léo tôn lên bờ vai rộng và vòng eo thon, cà vạt còn được cài một chiếc ghim màu bạc, ngũ quan sắc nét, đôi mắt sâu thẳm nhưng lạnh lùng.

Gương mặt này, vóc dáng này, thật sự không hổ danh là nam chính, Cố Niệm An không khỏi thầm cảm thán trong lòng.

Không lâu sau, Phó Tu Viễn đặt tài liệu xuống, bước tới ngồi trước mặt Cố Niệm An, cầm cốc trà lên nhấp một ngụm.

Hắn nhẹ nhàng mở miệng: “Lá gan anh lớn thật, dám bỏ thuốc tôi phải không.” Giọng điệu nhẹ nhàng nhưng những lời nói ra lại khiến người ta lạnh sống lưng.

Cố Niệm An giật mình, suýt nữa quên mất chuyện này. Tuy rằng nguyên chủ sau này muốn quyến rũ Phó Tu Viễn, dùng một số thủ đoạn, nhưng chuyện bỏ thuốc này thực sự không phải do anh làm, mà là do đại bá của nam chính muốn làm nam chính mất mặt, không ngờ thuốc không được bỏ vào, và nguyên chủ lại bị đổ tội.

Cố Niệm An nhìn thẳng vào mắt Phó Tu Viễn, kiên định nói: “Chuyện này không phải do tôi làm, tôi sẽ không làm chuyện như vậy.”

Phó Tu Viễn nhìn anh, trong mắt ẩn chứa sự dò xét, chỉ tiếc là biểu cảm của Cố Niệm An vô cùng kiên định, giống như chuyện này thực sự không phải do anh làm.

Hai người nhìn nhau, thấy Phó Tu Viễn có vẻ không muốn tin tưởng mình, Cố Niệm An không khỏi cảm thấy lo lắng. Nguyên chủ cũng vì chuyện này mà có kết cục thê thảm, nhưng lại không có bằng chứng chứng minh người chủ mưu là đại bá của nam chính. Cố Niệm An chỉ có thể tiếp tục giải thích: “Dù sao đi nữa, chuyện này thực sự không phải do tôi làm. Những hành vi trước đây là lỗi của tôi, nhưng chuyện này thật sự không phải do tôi làm.” Không biết có phải do kích động hay không, anh đột nhiên ho dữ dội.

anh cầm cốc nước uống một ngụm, định làm dịu đi cơn ho nhưng lại bị sặc, ho càng dữ dội hơn.

Phó Tu Viễn thấy vậy, nhíu mày, tiến tới vỗ nhẹ lưng Cố Niệm An, đưa cốc nước tới miệng anh: “Chuyện này tôi sẽ điều tra, uống nước từng ngụm nhỏ thôi.”

Nhìn Cố Niệm An cầm tay mình, uống nước từng ngụm nhỏ, trong lòng Phó Tu Viễn chợt lóe lên một suy nghĩ, thật giống như một con mèo nhỏ.

Cuối cùng cũng ngừng ho, Cố Niệm An mắt hơi đỏ ngẩng đầu nhìn người đàn ông, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn anh, tôi sẽ không làm phiền anh nữa, tôi sẽ ngoan ngoãn.”

Phó Tu Viễn đặt cốc nước xuống: “Nếu chuyện này không liên quan đến anh, tôi sẽ không làm gì anh. anh ngoan ngoãn là tốt, ba năm sau, chúng ta mỗi người một ngả.”

Cố Niệm An vội vàng gật đầu đồng ý, anh mong sao ba năm trôi qua nhanh để có thể cầm tiền rời xa nơi này, tránh xa cốt truyện, tránh xa nam chính.

Cố Niệm An nằm trên giường ôn lại những chuyện vừa xảy ra, trong lòng rối bời, mọi thứ đều quá đỗi khó tin.

Người lẽ ra đã chết lại tái sinh vào trong một cuốn sách, còn đối mặt với nam chính nhiều lần như vậy.

Nếu bị phát hiện không phải là nguyên chủ, liệu anh có bị bắt không? Không, chắc sẽ không ai tin đâu, nhưng nếu bị phát hiện thì sao?

Nếu nam chính phát hiện anh không phải là nguyên chủ, hắn sẽ đối xử với anh thế nào? Đó là nhân vật sau này tự tay gϊếŧ cha mình mà.

Cố Niệm An trằn trọc trên giường, cảm giác bí bách trong lòng không thể thổ lộ với ai, giữa đôi lông mày luôn vương vấn một chút u sầu.

Đêm đó, gió nhẹ nhàng lay động rèm cửa bên giường, ánh trăng chiếu lên gương mặt của thiếu niên.

“Cạch” Cửa bị đẩy nhẹ. Phó Tu Viễn bước tới gần, nhẹ nhàng ngồi xuống bên giường, nhìn thiếu niên đang ngủ say, dù đã lại gần như vậy, anh vẫn không hề có phản ứng gì.

Chỉ là đôi lông mày luôn nhíu chặt, hai mắt không ngừng chuyển động, như thể anh đang mơ thấy điều gì đó làm anh lo lắng.

Cố Niệm An thay đổi quá nhiều, thay đổi đến mức khiến hắn cảm thấy như đã thành một người khác, nhưng không ai có khả năng thay người khác ngay trước mắt hắn.

Dưới ánh trăng, có thể nhìn thấy khuôn mặt non nớt của thiếu niên, Phó Tu Viễn nhìn anh, bất giác cúi xuống, chạm vào khóe mắt của anh, ánh mắt dần trở nên u ám.

Cố Niệm An trước đây, không có nốt ruồi này.