Hoa Hồng và Da Sắt liếc nhìn nhau, Hoa Hồng dùng cùi chỏ huých Sóng Biển một cái, vẻ mặt trêu chọc.
“Đây là đã ăn được rồi à.”
“Tôi nói rồi, em ấy là của tôi.” Sóng Biển nhìn thoáng qua Hoa Hồng cảnh cáo.
Người phụ nữ liếc mắt, nhịn không được mà trêu chọc tên quỷ hẹp hòi này: “Tôi không có ý với cậu ta, nhìn con thỏ nhỏ đó rất ngoan, nhất định là rất dễ khống chế.”
Da Sắt nghe hai người bọn họ nói xong cũng bó tay.
“Đừng nói những thứ này nữa, nói manh mối đi.” Da Sắt mở bảng ra, nói những thứ mà mình đã tìm được.
“Mấy ngày nay công chính đã không đi học rồi, tôi đoán không bao lâu nữa quỷ hồn của cậu ta sẽ đến trường học, chúng ta tìm được mấy tên hại chết bà nội cậu ta thì điểm tích lũy sẽ cao hơn.”
Hoa Hồng cũng nói ra manh mối của mình.
“Tôi có điều tra một chút, có 3 lớp, một là nữ sinh tên Phượng Nhã tinh thần không tốt, các bạn học đều nói buổi tối cô ta gặp ác mộng nên nhiều lần đánh thức bạn cùng phòng, biết đâu chúng ta có thể bắt đầu từ người này.”
Hoa Hồng dời ánh mắt sang Sóng Biển: “Cậu thấy thế nào?”
Sóng Biển lấy manh mối mà mình đã thu thập được ra đối chiếu với bọn họ: “Tôi nghĩ cốt truyện của phó bản không đáng tin cậy.”
“Tại sao lại như vậy?” Hoa Hồng nhíu mày.
Nếu lời sóng biển là thật thì sau khi bước vào phó bản sẽ không thể quá tin vào kịch bản.
“Tôi không hiểu, nói cốt truyện không đáng tin nhưng tôi không thấy lạ chỗ nào cả.” Da Sắt nghiêm mặt.
Sóng Biển kể lại phát hiện của mình với đồng đội.
“Trong kịch bản nói NPC Lộ Ly là một người tâm địa độc ác, nhưng tôi phát hiện ra tính cách của em ấy hoàn toàn không phải như vậy, có lẽ là trò chơi “Yến Tiệc Thiên Đường” này độ khó cao nên rất có khả năng kịch bản là giả, dùng để mê hoặc người chơi.”
Hoa Hồng đã hiểu.
“Nếu người chơi hoàn toàn tin vào kịch bản thì có thể gϊếŧ nhầm người, cho nên dù người chơi có sống sót qua được 7 ngày thì vẫn bị trừ điểm tích lũy do bọn họ đã gϊếŧ nhầm.”
“Mẹ nó chứ.” Da Sắt chửi một tiếng, “Cứ khiến cho nó phức tạp lên vậy.”
Hoa Hồng cười một tiếng, có thể hiểu được dụng ý thiết kế của trò chơi “Yến Tiệc Thiên Đường” này.
“Gấp gì chứ, kịch bản này vốn chỉ là nhận thức thôi, cụ thể là như nào thì chúng ta cần phải đi tìm hiểu.”
Ba người thỏa thuận xong buổi trưa cũng không đến căn tin, bọn họ hẹn cô gái NPC tên Phượng Nhã vào rừng cây.
Tất nhiên người gặp phiền phức vào lớp tự học buổi tối không chỉ có Phượng Nhã mà còn có Lương Quảng Tấn đang chuẩn bị trở về ký túc xá.
Cậu ta bị chặn trên đường về, mấy học sinh chuyển trường đứng ở phía trước, không phải lớp của bọn họ nên chắc là lớp bên cạnh.
Trong tay bọn họ còn cầm gậy và dao, người đến không có thiện ý.
Lương Quảng Tấn hơi nghi ngờ không biết bọn họ lấy vũ khí ở đâu, rõ ràng trường học đã kiểm tra rồi.
Cậu ta chưa kịp nghĩ thì một học sinh chuyển trường đã mở lời.
“Bạn học, bạn tên là Lương Quảng Tấn đúng không?”
Lương Quảng Tấn nhíu mày, liếc mắt nhìn con dao trên tay bọn họ, giọng điệu lạnh lùng: “Liên quan gì đến mày?”
“Chậc chậc…” Một học sinh chuyển trường khác nở nụ cười, nét mặt điên dại, “Không hổ là nhân vật phản diện, rất nóng nảy, hy vọng lát nữa mày đừng khóc.”
Lương Quảng Tấn không hiểu bọn họ đang nói gì, cảm giác đám học sinh chuyển trường này có bệnh, giống như mấy tên tâm thần vậy.
“Đừng nói nhảm nữa, ra tay trước đi, gọi công chính đến xem, nói không chừng hồn phách của cậu ta đang lang thang xung quanh đây.”
Học sinh chuyển trường ra lệnh, mấy người khác xông lên như ong vỡ tổ, hướng nắm đấm về phía Lương Quảng Tấn.
Mặc dù Lương Quảng Tấn là người luyện võ, có thể so với người chơi nhưng nhờ vào vật phẩm nên cậu ta bị người khác đánh đến bầm người, nắm đấm và gậy gỗ đập vào người cực kỳ đau.
Chưa qua bao lâu môi cậu ta đã run lên, mặt đổ đầy mồ hôi, bị đánh bầm dập nhưng vẫn không nhận thua.
Bốn học sinh chuyển trường tiến lên ấn Lương Quảng Tấn xuống, học sinh cầm dao tiến lên phía trước, nhận lấy cây gậy bóng chày mà bạn học bên cạnh đưa cho.