Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Vạn Nhân Mê Làm Vai Phụ

Quyển 1 - Chương 29.2

« Chương TrướcChương Tiếp »
Thiếu niên kia nở nụ cười, đôi mắt hồ ly nhanh nhạy khôn khéo lúc chuyển động có loại ý vị như nắm rõ mọi thứ, "Thì ra nương tử thích kịch bản như này,vậy vi phụ hiện tại có phải là nên đùa giỡn ngươi hay không?"Lúc nói, đôi tay hắn không an phận bắt đầu sờ soạng, cũng không biết làm thế nào, sau ba bước đã cởi hết quần áo của Khương Ngâm, sau đó bàn tay ngả ngớn xoa nắn đầṳ ѵú Khương Ngâm, "Vị tiểu mỹ nhân này, để cổ họng nghỉ ngơi một chút đi, cho dù ngươi có kêu đến hỏng cả yết hầu cũng sẽ không có người tới cứu đâu......"

Khương Ngâm:......

Trong lúc nhất thời không biết có nên tiếp tục nữa hay không.

Ngay cả không nhìn thấy y cũng biết đại khái bản thân có bộ dáng cảnh xuân chợt nở như thế nào, hơn thế nữa là đã trôi qua lâu như vậy còn không có người tới đây cứu y, đoán chừng hoặc là người không ở đây, hoặc là lại gặp cảnh tượng ở khách điếm đêm đó.

Mắt thấy người nọ càng ngày càng quá mức, cư nhiên dám duỗi xuống phía dưới của y, Khương Ngâm không thể nhịn được nữa mà gọi đối phương, "Ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì, đủ rồi đó!"

Thiếu niên bị y răn dạy một trận, dường như có chút ủy khuất mà chất vấn y, "Ngươi hung dữ với ta làm gì, là do bản thân ngươi không dựa theo kịch bản diễn mà, chỉ là ta làm phu quân nên thôi, ta là người lớn không quan tâm đến những việc nhỏ này, nương tử nếu không thích kịch bản này, vậy chúng ta cùng nhau diễn cái kịch bản tiếp theo!"

Hắn chống cằm nghĩ nghĩ, bỗng nhiên ánh mắt sáng lên, "Có rồi, chúng ta diễn《 Vương viên ngoại cùng tiểu thϊếp hồng hạnh xuất tường* của hắn 》đi, ta chính là cái tên thê thϊếp thành đàn kia, nhưng mà không cứng được.......Úi không không! Sao ta lại nguyền rủa bản thân thế này, sao lại không cứng được! Câu trước bỏ qua đi, ta chính là tên Vương viên ngoại kia, ngươi là tiểu thϊếp vì không chịu nổi tịch mịch mà hồng hạnh xuất tường*."

Hồng hạnh xuất tường: Nôm na là ngoại tềnh đó.

Bởi vì ta rất ít vào sân nơi ngươi ở, vì thế ngươi thèm khát khó nhịn mà câu dẫn hộ vệ canh cửa, nhưng mà có ngày sự tình lại bại lộ, vì thế ngươi một bộ dáng quần áo lộn xộn bị kéo lê tới trong viện của ta, thấy ngươi mặt ửng hồng hạ thân thì ướt đẫm, ta tức điên, quyết định trừng phạt da^ʍ phụ lả lơi ong bướm nhà ngươi!"

Khương Ngâm nghe được vài từ quen thuộc, khóe miệng nhếch lên, ngươi có xác định không phải là đang châm chọc ta không?

Trên mặt y vốn dĩ tỏ vẻ không sao cả, tính toán cùng diễn kịch với đứa nhỏ này một chút, giây tiếp theo cả khuôn mặt đều đỏ bừng lên, kinh hoảng kêu lớn: "Ngươi...... Ngươi làm gì! Ngươi....... Ngươi thế mà lại sờ ta.......”

Tay thiếu niên đột nhiên ở trong hậu huyệt Khương Ngâm moi móc, móng tay nhọn hung hăng cọ qua vách thịt nơi tràng đạo, giây sau lại rút ngón tay ra, ngón tay còn dính chất lỏng dính dính nhớp nháp cứ như vậy mà bị đưa đến trước mũi Khương Ngâm, "Quả nhiên là đồ tiện nhân! Còn nói không có vụиɠ ŧяộʍ, ngươi xem hậu huyệt này của ngươi thế mà còn giữ tϊиɧ ɖϊ©h͙ của nam nhân!"

Khương Ngâm bị đối phương nói lời thô tuc làm cho kí©h thí©ɧ đến đỏ mặt lên, nhưng lập tức lại vừa thẹn vừa bực mà phản bác, "Ta không có, đó........đó căn bản không phải tϊиɧ ɖϊ©h͙, là......là......"

"Là cái gì? Nếu hôm nay ngươi không lấy ra một cái lý do, ta liền sẽ dùng gia pháp với ngươi!" Bộ dáng thiếu niên diễn rất nhập tâm, xụ mặt tỏ vẻ nghiêm túc, trên tay còn thập phần nghiêm túc vỗ vỗ mông Khương Ngâm.

Khương Ngâm cảm thấy thẹn vô cùng, y nghẹn một hơi sau đó nhỏ giọng nói ra mấy chữ:"Đó là......là dâʍ ŧᏂủy̠...của ta."

Mắt thấy dáng vẻ người trước mặt xấu hổ đến mức sắp vùi vào trong đất, trên mặt thiếu niên hiện lên một tia cười xấu xa, nhưng hắn thật mau lại khôi phục bộ dáng vừa rồi, phảng phất giống như không nghe thấy cái gì mà nói:" Hả, cái gì? Âm thanh nhỏ quá không nghe thấy được, vậy cứ xem như là thϊếp thất dâʍ ɭσạи mà xử lý đi! Lấy cho ta cái cây gỗ, để ta đánh thật mạnh! Đánh chết nữ nhân không giữ đạo làm thê này!"

“A ——!” Khương Ngâm bị bàn tay đối phương đánh vào mông, đột nhiên không kịp phòng ngừa kêu ra tiếng.

Y nháy mắt nổi khùng kêu to lên, “Ngươi làm cái gì đó! Ta vừa rồi rõ ràng đã giải thích!”

Thiếu niên vẻ mặt nghiền ngẫm cười nói, “Giải thích, giải thích cái gì? Thanh âm của ngươi quá nhỏ căn bản không nghe rõ có được không?”

Hắn nói xong lại tiếp tục đánh, quần bị lột xuống, lộ ra cái mông thịt trắng trắng, vểnh lên mà lại mượt mà, bởi vì rất ít vận động nên đống thịt này vẫn mềm mại, đánh một chút còn rung rung một chút, thiếu niên tức khắc có cảm giác lạc thú, “Bạch bạch bạch” đánh tiếp, thịt mông phì nộn tức khắc lắc qua lắc lại, mặt trên che kín dấu tay, đỏ hồng toàn bộ rất là mê người.

“Ưʍ........” Khương Ngâm nhịn không được kêu lên một tiếng, thanh âm phía đuôi còn mang theo chút khóc nức nở, sự thật bị một tên so với chính mình còn tiểu nhân hơn tét mông, quả thực làm y cảm thấy thẹn sắp khóc ra luôn, đặc biệt là đối phương xuống tay không nặng nhẹ, y cảm giác mông cảu mình nóng rát đau đớn, đoán chừng đều bị đánh đỏ hết rồi!

Y thật sự là chịu không nổi, lớn tiếng nói lại một lần nữa, “Ta nói, đó không phải tϊиɧ ɖϊ©h͙, đó là....... dâʍ ŧᏂủy̠ của ta!”
« Chương TrướcChương Tiếp »