Quyển 1 - Chương 29.1: Trừng phạt nương tử không giữ đạo làm thê/ Nhét yêu đan vào hạ thể/ Đánh mông.

Thời điểm Khương Ngâm tỉnh dậy thì hai mắt bị mảnh vải che lại, cả người cũng bị thứ gì đó buộc chặt treo lên.Nếu không phải biết là con hồ ly kia đuổi theo, y còn tưởng rằng bản thân gặp phải bọn bắt cóc đó, nhưng tình huống hiện tại tựa hồ cũng không tốt để chạy trốn, y nhẹ giãy giụa một chút, cảm giác được dây thừng trói rất chặt, căn bản không có khả năng thoát ra.

Trong tầm mắt là một mảnh đen tối, bởi vậy khứu giác càng thêm nhanh nhạy.

Trong phòng có hương thơm nhàn nhạt, thêm chút thanh thanh ngọt lành, theo xoang mũi sâu kín bay vào, sau đó ngưng đọng nơi sau xoang mũi, làm miệng lưỡi muốn chảy dãi, tâm hoảng ý mê.

Mũi Khương Ngâm giật giật, muốn cẩn thận ngửi thật kĩ hương vị kia, đột nhiên lại không kịp phòng ngừa, chóp mũi đυ.ng tới một mảnh da thịt ấm áp, y đột nhiên hoảng sợ, liều mạng ngửa đầu về sau, lại bởi vì đang bị treo lên mà không cách nào thực hiện được.

"Dễ ngửi sao?" Một thanh âm thẳng thừng nhưng khá nhạt nhẽo vang lên, trong thanh âm mang theo chút ý cười, "Đây là hương thơm trên người ta đó...."

Hắn nói từ từ, trong giọng nói có chút ý trêu đùa, "Nếu thích cứ nói, sẽ được nhiều hơn chút nữa đó nha ~"

Khương Ngâm hậu tri hậu giác ý thức được cái mũi của mình là đυ.ng trúng phần thân trên lỏa lồ của đối phương, mặt y đỏ lên, mất tự nhiên quay đầu đi chỗ khác, trong lòng thầm mắng một câu.

"Ngươi là ai?" Khương Ngâm áp xuống hoảng loạn trong lòng, kỳ thật y càng quan tâm khi nào y được thả xuống hơn.

"Ta là phu quân của ngươi nha, mà ngươi là tân nương tử của ta đó ~" Thanh âm kia hơi nâng lên, tựa hồ tâm tình thực tốt, Khương Ngâm còn nghe được tiếng bước chân lộp cộp của đối phương, trên mắt cá chân người nọ hình như đeo chuông bạc, lúc chuyển động cứ như là thiếu nữ bước những bước nhỏ đầy nhẹ nhàng, có hương vị ngây thơ hồn nhiên.

"Buổi tối ngày hôm đó, chúng ta đã gặp qua nha, ta ngồi ở bên trong kiệu, đội ngũ đón dâu vừa mới đi qua khách điếm ngươi ở, cửa sổ ngươi liền mở ra." Người nọ đi lại đây, hương khí càng đậm, tựa hồ đang quan sát biểu tình của Khương Ngâm như thế nào.

Khương Ngâm tự nhiên lại nghĩ đến cái mặt nạ màu trắng như khóc như cười đó, trong lòng không biết sao lại rùng mình một cái, vậy hiện tại thì sao? Có phải bây giờ trên mặt người này cũng đeo mặt nạ không?

Thanh âm của đối phương có chút sai lệch, nghe không rõ ràng giọng điệu nguyên bản lắm, những mỗi lúc nói chuyện thì trong giọng nói luôn mang chút vẻ đáng yêu, cho người ta cảm nhận được loại ý vị ngây thơ, tuổi hẳn là không lớn.

"Mẫu thân đã nói, nếu người nọ đến cửa sổ còn không gõ đã mở luôn cửa ra, chứng tỏ y quả thực yêu ta muốn chết, đã gấp không chờ nổi mà muốn nhìn thấy mặt ta!"

Thanh âm của hắn lập tức cất cao, phảng phất như cảm thấy ngọt ngào tới cực điểm vậy.

Khương Ngâm: Gì dợ?

Ta không có!

Y căn bản là không biết còn có ý này có được không, đêm đó cửa sổ của y căn bản là do bị gió thổi mở ra, hơn nữa lão bản khách điếm cũng không có nói tỉ mỉ với bọn họ bản thân tự mở cửa sổ ra thì đại diện cho điều gì.

Khương Ngâm nghĩ sao thì nói vậy: "Đó là chuyện ngoài ý muốn, ta căn bản không thích ngươi, cũng chưa từng nghĩ tới muốn gả cho ngươi, nếu không ngươi thả ta ra đi tìm tân nương khác đi?"

Cằm đột nhiên bị hung hăn bóp lấy, móng tay người nọ cơ hồ đâm vào da thịt Khương Ngâm, đau đến y kêu ra tiếng, thanh âm người nọ không còn nhẹ nhàng như vừa rồi nữa, âm trầm vang lên bên tai y, "Ta đương nhiên biết ngươi không yêu ta, ngươi là cái loại ----"

"Da^ʍ --- PHỤ --- LẢ --- LƠI --- ONG --- BƯỚM!"

"Thân là tân nương gả cho ta, thế nhưng không giữ đạo làm thê, tùy tiện đi câu dẫn nam nhân khác, để ta đếm một chút, sư tôn của ngươi, thêm cả sư huynh ngươi,......A còn có một con lão hổ, ba tên, ấy là còn chưa có nói tới một tên mập mờ ái muội với ngươi trên thuyền, là cái tên thư sinh kia nhỉ, ta chính tai nghe thấy ngươi đi thông báo với hắn."

Giây trước vẫn là thiếu niên ngây thơ hoạt bát, giây sau liền biến thành ác ma âm độc bất thường, con hồ ly kia liếʍ lỗ tai Khương Ngâm, đầu lưỡi dọc theo vành tai y nhẹ nhàng liếʍ láp, âm thanh hắn lưu luyến mà triền miên, "Ngay cả lão hổ cũng có thể cᏂị©Ꮒ ngươi, nương tử, ngươi thật đúng là rất phóng đãng."

Khương Ngâm mặt trắng bệch, bởi vì đối phương biết quá chi tiết, hắn lên thuyền từ khi nào chứ? Lại thấy được bao lâu? Hoặc là nói, kỳ thật đối phương đều biết rõ hết thảy, chẳng qua là muốn mèo vờn chuột, đợi đến khi y hoảng loạn trốn đi, rồi đến lúc y cho rằng đã thành công lại nhảy ra cho y một đòn trí mạng, cho nên nói ------

Nếu không phải kỳ động dục của Khương Ngâm đã đến, đối phương có lẽ sẽ che giấu càng lâu, lâu đến mức chờ họ đến Ung Châu, tự cho rằng đã an toàn, sau đó hắn mới có thể chậm rì rì xuất hiện cho bọn họ một bất ngờ.

Không hổ là hồ ly, âm hiểm lại xảo trá.

Khương Ngâm miễn cưỡng trấn định lại vẻ mặt, "Đầu tiên, đó là bởi vì kỳ động dục của ta đến, cần phải có người giúp ta giải, còn nữa, ta không phải nương tử của ngươi, chúng ta căn bản là không có cử hành hôn lễ, ngươi không cần đi nói bậy đủ chỗ!"

Người nọ buông cằm y ra, như là không có nghe thấy mấy câu y nói lúc nãy, lo tự nói: "Hôn lễ à? Nương tử muốn có hôn lễ, phu quân ta đây sao có thể không thỏa mãn cho ngươi được! Chỉ là nơi này thật sự quá đơn sơ, nếu không.....Chúng ta trực tiếp vào động phòng đi!"

"Còn hôn lễ, chờ tới nơi......Ta lại làm cho ngươi một cái."

Khúc giữa y không có nghe rõ, bởi vì y nhìn thấy đối phương đi đến chỗ y, sau đó một tấm vải được để trên đầu của y, tuy rằng vốn dĩ đã bị che mắt không thể nhìn thấy gì, nhưng mà bỏ thêm một tấm vải dệt lên vẫn là rất không thoải mái.

"A, ta nghe nói nhân loại các ngươi lúc thành thân đều có cái khăn voan đỏ, tốt, hiện tại ngươi cũng có." Hắn vỗ tay, vui mừng nói giống như đại công cáo thành: "Có cái này ngươi hẳn là vừa lòng nhỉ!"

Khương Ngâm có cảm giác như cơ tim bị tắc nghẽn, chẳng lẽ người này cho rằng y không chấp nhận chỉ là bởi vì không có hôn lẽ? Vì sao không thể suy nghĩ theo hướng khác một chút, ví như có khả năng là y căn bản không thích đối phương nhỉ?

Đáng tiếc đối phương cũng không có nghe được tiếng lòng Khương Ngâm. ngược lại dùng thanh âm thẹn thùng do do dự dự nói: "Nương tử, kế tiếp ta muốn vén khăn voan á, sau khi vén xong chúng ta liền phải.....liền phải động phòng."

Nói xong còn như thẹn thùng mà đẩy đẩy Khương Ngâm một chút.

Cảm nhận được tay người nọ đυ.ng tới ngực của mình, Khương Ngâm quả thực sắp không chịu được nữa, y kịch liệt giãy giụa, "Buông ta ra! Ta mới không cần thành thân với ngươi, cút ngay, sư tôn bọn họ lập tức sẽ tới!"

Lúc này Khương Ngâm la to tựa hồ hoàn toàn không nghĩ tới một sự thật, y nói với Vệ Từ mình thích Ân Chu, sẽ tìm đối phương giúp y giải quyết kỳ động dục, mà Ân Chu lại cho rằng Thẩm Thôi Anh sẽ giúp y, Thẩm Thôi Anh lại cho rằng Vệ Từ sẽ giúp Khương Ngâm giải quyết, cho nên nói, mấy nam nhân đều cho rằng đối phương mới là người mà Khương Ngâm chọn, bởi vậy ------

Tối hôm nay chắc chắn là một buổi tối tốt đẹp, không có người trở về quấy rầy y cùng cái con hồ ly này!

Đối phương tựa hồ không nghĩ tới y còn sẽ giãy giụa kịch liệt như thế, dường như đau lòng mà nhìn cổ tay Khương Ngâm bị dây thường ma sát đến đỏ bừng, "Nương tử đừng nhúc nhích, ngươi xem tay ngươi đều bị chà đỏ rồi, lỡ đâu bị chà ra máu thì làm sao bây giờ?"

Thấy Khương Ngâm không để ý tới hắn mà còn đang tiếp tục giãy giụa, bộ dáng hắn như rõ ràng điều gì đó mà lớn tiếng kêu lên, "A, ta biết rồi, nương tử là đang cùng ta chơi trò tình thú nhỉ! Bên trong thoại bản ở nhân gian đều viết như thế này, chúng ta hiện tại là《 Yêu nữ Ma giáo cùng với thánh tăng , ta chính là yêu nữ làm xằng làm bậy kia, ngươi là thánh tăng thuần khiết bởi vì xinh đẹp mà bị ta bắt đi, hiện tại ngươi muốn sắm vai kiểu thà chết chứ không chịu khuất phục!"

P/s: 2 chương cho ngày lễ muộn, còn 1 chương nữa.