Thành niên kỳ của Khương Ngâm tới nhanh chóng lại mãnh liệt, tất cả mọi người không có đoán trước được.
Ngày đó y đang tiến hành luyện tập kiếm thuật mỗi ngày một thời thần (là về thời gian, không rõ lắm), đột nhiên chỗ xương sống có một trận cảm giác tê dại, y đột nhiên té ngã trên mặt đất, mới đầu Vệ Từ còn nghĩ y lại muốn làm biếng mà giả bệnh, sau lại thấy mặt mũi Khương Ngâm trắng bệch, liền chạy nhanh qua ôm lấy y.
"Sao lại thế này?" Một tay Vệ Từ đặt ở cổ tay Khương Ngâm, cảm giác được linh khí trong thân thể y hỗn loạn mãnh liệt.
“A...... Đau, đau quá.......” Khương Ngâm cũng không biết sao lại thế này, đột nhiên toàn thân đều bắt đầu đau lên, thân thể y cuộn tròn trong l*иg ngực Vệ Từ, ngăn không được mà phát run, cảm giác như xương cốt đang lớn dần lên, rậm rạp như là có hàng ngàn con kiến nhỏ bò ở trong thân thể, cơ bắp cẳng chân căng chặt lên thậm chí có cảm giác sắp bị xé rách.
Từng hoa văn quỷ dị màu tím dọc theo cẳng chân y bò lên trên, sau vài giây đã lan tới mặt Khương Ngâm, y rêи ɾỉ thống khổ. Vệ Từ đem ngón tay với vào trong miệng y, mặt mày ngưng trọng nói: "Thành niên kì của ngươi tới rồi, thời điểm cốt cách bắt đầu phát triển khả năng có đau chút, đừng cắn đầu lưỡi của bản thân!"
Động tĩnh bọn họ nháo ở đây có chút lớn, ngay cả Thẩm Thôi Anh ở trong phòng cũng bị kinh động mà chạy tới, Vệ Từ vội vàng ôm Khương Ngâm vào trong phòng, lúc đi qua bên người Thẩm Thôi Anh còn dặn hắn ở bên ngoài chú ý chút, đừng để người khác tiến vào quấy rầy.
Thẩm Thôi Anh biết Vệ Từ nói chính là nhìn chằm chằm tên thư sinh cổ quái kia, vội vàng đồng ý.
Cửa phòng bị đóng lại, Vệ Từ đem Khương Ngâm ôm đến trên giường để đối phương buông hắn ra, hắn đi chuẩn bị thuốc tắm, kết quả Khương Ngâm đã đau đến mức thần trí không rõ, gắt gao cắn ngón tay Vệ Từ, giống như mèo con bú sữa liên tục nghiến răng, Vệ Từ chính là tu vi Hóa Thần Kỳ, thân thể dã sớm trải qua thiên lôi đoán thể, trở nên kiên cố không phá vỡ nổi, cũng không phải hai cái răng cửa của Khương Ngâm có thể cắn bị thương được.
Thật vất vả thay đổi một vật nhỏ khác đặt ở trong miệng để đối phương cắn, Vệ Từ tốn chút thời gian làm thuốc tắm, Khương Ngâm khi phát triển thân thể yêu cầu linh lực cực lớn, hắn cơ hồ đào rỗng tất cả dược liệu mang theo lần này.
Nếu linh lực này không thể thỏa mãn tiểu long mà nói, chờ đến cuối kỳ động dục lần này Khương Ngâm sẽ càng trở nên mãnh liệt.
Chờ đến lúc hết thảy công tác đều chuẩn bị xong, Vệ Từ đem Khương Ngâm ôm lại đây, trên người y toàn là hoa văn quỷ dị màu tím, vảy ở đuôi mắt hiện ra toàn bộ, sương mù che kín đôi mắt là màu sắc u lam, cả hơi thở trên người cũng trở nên yêu dã mà mị hoặc, như là một con thư thú nơi nơi tản ra mị lực, hấp dẫn hùng thú đến giao hoan.
Vệ Từ cảm nhận được hương khí mê người nào đó trong phòng, ngây người thiếu chút nữa không ôm được.
Bởi vì Khương Ngâm vẫn luôn ôm cổ hắn không buông, Vệ Từ đành phải cùng y xuống nước, toàn bộ thùng gỗ ngâm đầy một ít dược liệu chỉ thấy qua trong sách, xa xỉ làm người chậc lưỡi, nhưng hiệu quả hiển nhiên cũng là cực lớn, trong nháy mắt lượng linh lực khổng lồ theo thân thể họ chen chúc mà đến, hoa văn trên mặt Khương Ngâm rõ ràng bắt đầu gia tăng, thành màu sắc nhợt nhạt nội liễm hơn.
Có lẽ là rất nhiều linh khí được hút vào làm giảm bớt áp lực thân thể, ý thức Khương Ngâm bắt đầu tỉnh táo lại, thân thể đã không còn cảm giác đau đớn cơ hồ đem y tra tấn đến chết nữa, nhưng vẫn là làm y không nhịn được phát run, y nhìn chung quanh một cái mới phát hiện bản thân đang nằm trong l*иg ngực Vệ Từ, dưới bàn tay là cơ ngực rắn chắn hữu lực của đối phương, cho dù cách quần áo cũng có thể cảm nhận được trái tim kia kịch liệt nhảy lên, Khương Ngâm sinh ra một ý nghĩ ----
Vai chính thụ nhìn thon gầy như vậy, hóa ra dáng người lại đẹp đến thế.
Nhưng mà thật mau y không còn tâm tư để nghĩ này nọ nữa, trong nháy mắt là một trận đau đớn cực kì kịch liệt đánh úp mà tới, thân thể y mềm nhũn theo bản năng mà ngã vào trong l*иg ngực Vệ Từ, giống như là muốn đem bản thân trốn vào trong, trong lúc đó tay Vệ Từ không cẩn thận đúng trúng xương cụt của Khương Ngâm, y phản xạ có điều kiện run một chút, giống như là con mèo nổi quạu, nếu không phải cả người không có sức lực thì y quả thực có thể nhảy dựng lên.
Vì sao thân thể y lại trở nên mẫn cảm như vậy?