Quyển 2 - Chương 26

Trong phòng.

Khương Ngâm ấn người ngồi xuống ghế, một bên nghiêm khắc không cho đối phương cử động, một bên thật cẩn thận bôi thuốc cho hắn. “Buổi sáng hôm nay, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nếu không tiện nói ra, thì không cần nói.”

Dù sao cũng là chuyện riêng của nhà đối phương.

Khương Ngâm lúc bôi thuốc dược rất nghiêm túc, ánh mắt chăm chú nhìn qua phảng phất như trong ánh mắt chỉ có một mình hắn, y nửa cúi đầu cẩn thận bôi thuốc mỡ cho miệng vết thương, vài sợi tóc ngắn rủ trước trán lắc qua lắc lại, giống như đuôi mèo phơ phẩy câu dẫn làm trái tim Ôn Kim Tài ngứa ngáy, muốn giúp đối phương vén tóc mái ra sau tai.

Quá gần gũi, gần đến độ có thể cảm nhận tiếng hít thở ấm áp của hai bên, ánh mắt của Ôn Kim Tài dừng lại trên má Khương Ngâm, dưới ánh nắng chiếu xuống thậm chí có thể thấy lông tơ mỏng, có loại cảm giác rất mềm mại, mềm như đối phương vậy.

Hắn nhìn quá mức nghiêm túc, trong khoảng thời gian ngắn không nghe rõ Khương Ngâm đang nói cái gì, chờ đến lúc hắn hồi phục tinh thần mới cuống quít đáp: “A a, không có gì, không có bất tiện gì cả, chính là Ôn Dao tối hôm qua đi ra ngoài không trở về, sáng hôm nay đã phát hiện chết ở bờ sông, bị....... Bị chó hoang cắn chết.”

Vốn dĩ đây không phải chuyện không thể nói, hôm nay hắn cố ý tới tìm Khương Ngâm vì muốn chính miệng nói cho y chuyện này, mà không phải để bạn tốt nghe những ‘sự thật’ sai lệch đến vớ vẩn từ miệng người khác, lỡ đâu Khương Ngâm nghĩ nhiều thì làm sao bây giờ?

Lúc nói những lời này, hắn cẩn thận giương mắt nhìn Khương Ngâm, như sợ lời nói quá mức máu me dọa sợ đối phương.

Khương Ngâm đã sớm bị dọa qua, hiện tại tất nhiên y không có cảm giác gì, chỉ là y lo lắng tiểu mập mạp nghĩ nhiều, nhớ tới những lời từ miệng thím Lâm nói cái gì mà lúc Ôn phu nhân bị lôi đi vẫn luôn điên cuồng hét Ôn Tiểu Bảo hại chết con bà, Khương Ngâm vỗ vỗ tay hắn, an ủi hắn nói.

“Đừng nghe những người bên ngoài nói bậy, ta tin tưởng chuyện này không liên quan đến ngươi, sau khi trở về cứ thanh thản ổn định dưỡng thương, ngủ một giấc.”

Ôn Kim Tài nghe y nói xong, đôi mắt chớp chớp, chậm rãi lộ ra một nụ cười thẹn thùng vô hại.

“Ừm, biết rồi.”



Trên người đối phương còn có vết thương, tất nhiên Khương Ngâm không định giữ hắn ở lại, sau khi tiểu mập mạp chạy trở về thì y đi viện của vai chính công bên cách vách.

Quý Linh Lang ở thư phòng, y trực tiếp đi qua đó, lúc đi dưới hiên thấy Kha Đàm khoanh tay ngồi trên lan can, hai chân đong đưa không sợ ngã xuống.

Thấy Khương Ngâm từ bên kia lại đây, Kha Đàm chớp chớp mắt nhìn y, sau đó ném vật nhỏ qua đây, Khương Ngâm giơ tay đón lấy, hoá ra là cái lục lạc phỉ thúy nhỏ nhắn tinh xảo, màu xanh biếc tuyệt đẹp, sáng bóng láng mịn, lắc lắc sẽ phát ra tiếng vang khe khẽ.

Đôi mặt Khương Ngâm sáng lấp lánh, là vật nhỏ đáng yêu.

“Cho ta sao?”

“Cho ngươi!” Kha Đàm vẫy vẫy tay, rồi nhảy vọt lên mái hiên, bóng đen thoáng cái đã không thấy bóng dáng, giống như chỉ là nhất thời ngẫu hứng tặng quà mà thôi.

Khương Ngâm chớp chớp đôi mắt, vó chút khó hiểu về hành động của đối phương thì đối phương đã quay đi nhanh như một cơn gió, nhưng điều này không ảnh hưởng tới việc y rất thích lễ vật này, vì thế Khương Ngâm cẩn thận cất phỉ thúy lục lạc vào túi tiền bên hông, đeo bên người, sợ va chạm.