Quyển 2 - Chương 25:

Đến khi Khương Ngâm biết được Ôn gia xảy ra chuyện đã là buổi chiều.

Là thím Lâm qua đây đưa quả đào chín trong nhà sang, lúc tán gẫu nói ra, như theo lời của bà, mẹ kế của Ôn gia kia chính là một người nhẫn tâm, nhi tử nhà mình đã chết cho nên cũng không đối xứng tốt với Ôn Tiểu Bảo, trên cổ Tiểu Bảo bị véo a, thật là một đứa trẻ đáng thương!

Khương Ngâm nghe đến đây, mặt nhăn lại, tức giận bất bình nói: “Chẳng lẽ Ôn viên ngoại không ngăn cản một chút nào sao?”

Tốt xấu gì là nhi tử của lão!

Thím Lâm lắc lắc đầu. “Nếu hắn thật sự quan tâm Tiểu Bảo, 800 năm trước đã không có ai làm ra chuyện này, hiện tại cũng đâu đến nỗi? Con xem Tiểu Bảo mấy năm nay bị bắt nạt thành bộ dáng gì, đứa nhỏ dù thế nào cũng không nói một câu nào.”

“Nhưng hiện tại cũng tốt.” Thím Lâm dùng tay che miệng, giống như sợ người khác nghe được nói: “Đứa nhỏ kia nhà hắn đã không còn, trong nhà cũng chỉ có duy nhất Ôn Tiểu Bảo, cuộc sống về sau có lẽ tốt hơn nhiều, đến lúc đó lại là người thừa kế duy nhất trong nhà, ngày lành của Tiểu Bảo, còn ở phía sau!”

“Nhưng mẹ kế nhà đó, chậc chậc, không đơn giản, không chừng bà ta sau lưng sẽ dùng thủ đoạn gì, nhưng hiện tại Ôn viên ngoại tốt xấu gì cũng phải che chở cho nhi tử duy nhất, chắc là không có chuyện gì đâu.”

Khương Ngâm vẫn chau mày, có chút lo lắng Ôn Kim Tài.

Tiểu mập mạp tính tình mềm yếu, bị người ta bắt nạn cũng không nói một lời, nghe nói vết véo trên cổ còn rất nghiêm trọng, không biết có trộm khóc một mình hay không?

Nhưng Ôn Dao đã chết là chuyện y không nghĩ tới, nhưng khả năng cũng chính là báo ứng theo như lời thím Lâm nói đi, buổi tối đi đêm đều có thể bị chó hoang sau núi cắn ăn.

Sau một lúc nói chuyện phiếm, thím Lâm còn có chuyện muốn làm nên rời đi trước.

Khương Ngâm tiễn bà ra phía sau cửa, y đứng ở cửa lúc lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh, y rất muốn đi tìm tiểu mập mạp, nhưng lại sợ trong nhà đối phương đã xảy ra chuyện lớn như vậy, không có thời gian tiếp đón mình, đến lúc đó đi qua ngược lại là thêm rắc rối cho đối phương.

Kết quả y vừa định đóng cửa, đã thấy nơi xa xa một bóng dáng màu trắng chạy tới, tiểu mập mạp thở hồng hộc chạy về phía này. “Đừng....... Đừng đóng cửa! Khương Ngâm....... Hừ hừ hừ........”

Khương Ngâm ánh mắt sáng lên, vội vàng đi qua lôi tay áo hắn, nhìn khắp người Ôn Kim Tài ngó trái ngó phải, tầm mắt chạm đến vùng thâm tím trên cổ đối phương, sắc mặt đều thay đổi, “Sao có thể tàn nhẫn đến như vậy? Đều tím bầm hết rồi!”

Khương Ngâm duỗi tay nhẹ nhàng chạm vào cổ hắn, cũng không dám dùng sức, thật sự là làn da của tiểu mập mạp trắng ngần, giống như bị người ta dùng móng tay sắc nhọn hung hăng véo, nhìn thật dọa người, khó trách đối phương không băng bó một chút, đã hấp ta hấp tấp chạy ra bên ngoài như vậy.

Ôn Kim Tài thẹn thùng cười, không chút nào để ý mà sờ sờ đầu, “Không có việc gì, nhìn đáng sợ vậy thôi, một chút cũng không đau.”

Hắn thấy bạn tốt tỏ vẻ lo lắng cho hắn, trong lòng như có một dòng nước ấm chảy qua, thậm chí không tự giác mà cười ra tiếng. “Thật sự không có việc gì, ngươi đừng lo lắng ta.”

Khương Ngâm thấy dáng vẻ ngây ngốc của hắn càng thêm hận rèn sắt không thành thép, tức giận trừng mắt liếc nhìn hắn một cái, cuối cùng vẫn kéo người vào trong phòng ngồi. “Được rồi, vào đi, ta giúp ngươi bôi thuốc cho miệng vết thương, thật là, cha ngươi cũng không biết mời lang trung đến xem cho người!”

Ôn Kim Tài cong con mắt, tung ta tung tăng theo Khương Ngâm đi vào.

Hắn trong lòng nhỏ giọng nói, thật ra Ôn viên ngoại là mới lang trung cho hắn, còn viết đơn thuốc, chỉ là hắn nghĩ nếu bạn tốt nhìn thấy bộ dáng này của hắn chắc chắn sẽ đau lòng, vì thế hắn không có băng bó gì cả, cứ như vậy tới đây.

Hắn thích nhìn dáng vẻ Khương Ngâm sốt ruột vì hắn, như vậy có thể chứng minh địa vị của hắn trong lòng đối phương.