Quyển 1 - Chương 6.2

Khương Ngâm nhìn thân ảnh nó rời đi mà có chút không thể tin tưởng được, y đối với hệ thống nói: " Vãi, con hổ này là chủng loại gì, cũng quá thông minh đi?" "Thẩm Thôi Anh cũng quá may mắn rồi đi....." Y nhỏ giọng nói thầm, đầy mặt ngưỡng mộ.

Nhưng mà hình như trong nguyên văn cũng không có nhắc qua Thẩm Thôi Anh có một con lão hổ uy phong làm linh sủng nha, chẳng lẽ là y nhớ nhầm?

Chỉ chốc lát sau, Cầm Đan liền tha hai con gà rừng về, cái đuôi phía sau còn cuốn một quả chín to to. Khương Ngâm rất là kinh hỉ, chân chó chạy lên tiếp nhận đồ ăn, sau đó thân thiết xoa xoa đầu Cầm Đan.

"Bảo bối ngoan, ngươi ngồi chờ ở chỗ này chốc lát, ta sẽ để ngươi xem tay nghề của ta!"

Hai con gà rừng, một con dùng để nướng BBQ, một con dùng để nướng đất sét, sau khi xử lý tốt nội tạng liền bỏ vào bên trong mấy quả chua để điều vị, sau đó bọc ở bên ngoài một lớp lá sen, dùng dây cỏ cột chắc, lại ở tầng ngoài cùng nhất dùng bùn gói lại kĩ lưỡng, đào một cái hố trên mặt đất rồi bỏ vào, đậy lại, mặt trên nhóm củi lửa, còn có thể nướng thêm một con gà nữa.

Trên thân con gà kia đổ đầy mật dịch màu cam, quả vị thơm ngọt cùng mùi da gà bị nướng cùng nhau truyền đến, bá đạo chui vào trong lỗ mũi, thịt cuối cùng đã bị nướng đến bên ngoài vàng giòn, bên trong mềm mại, da gà màu caramel làm cho càng có cảm giác giòn giòn. Cầm Đan sốt ruột đến đào đất, còn thường thường dùng móng vuốt thúc giục Khương Ngâm.

"Rồi rồi, sắp xong rồi." Khương Ngâm cũng sốt ruột, y nuốt một ngụm nước miếng, sau đó dùng kiếm đeo ở bên eo xẹt mấy đường trên thịt gà, sau đó xối lên trên lớp quả mật cuối cùng, chỉ thoáng sau mùi thơm liền nồng nàn, đại công cáo thành!

"Ngươi một nửa, ta một nửa, ăn không đủ no thì còn một con gà trong đất ấy." Một người một hổ cứ như vậy phân chia hết thịt gà, sau khi ăn xong Khương Ngâm đã có chút no rồi, Cầm Đan còn ngồi liếʍ móng vuốt, y liền đem con gà còn lại

đào ra cho nó.

"Ta ăn no rồi, chính ngươi ăn đi." Khương Ngâm vỗ vỗ mông, tính toán chạy lấy người, y chính là còn một quyển sách chưa học đâu, hiện tại chạy nhanh trở về, một buổi chiều với một buổi đêm hẳn là có thể đem quyển sách kia học xong.

"Grào ~" Cầm Đan ngẩng đầu nhìn y một cái, sau đó lại tiếp tục cúi đầu ăn.

Khương Ngâm không nhìn thấy chính là, khi y đi rồi, con hổ đang ăn kia nhanh chóng ngẩng đầu lên, sau đó nhìn trái ngó phải, cắn con gà nướng kia chạy đến nơi khác.

Hoa tử đằng la trong viện đã nở rồi, từng chùm rũ xuống, cành hoa tinh tế mềm mại hình thành một khung cảnh thiên nhiên hoa tịch, sắc thái mộng ảo mà thần bí, rũ xuống hình dạng mạn diệu quyến rũ, lặng yên nở rộ không trương dương hoa lệ.

Tiên nhân mặc phát chưa buộc lười biếng nằm dưới gốc cây,

cánh hoa nhỏ màu tím rơi xuống đầy người hắn, cùng tay áo thêu hoa mẫu đơn giao hoà chiếu sáng lẫn nhau lại có một loại xứng đôi không nói nên lời. Bầu rượu bên cạnh ục ục lăn lại đây, bị hắn một tay bắt lấy sau đó bưng lên uống một ngụm.

Rượu thanh triệt theo miệng bình chảy xuống, lướt qua hầu kết hắn, sau đó lại chảy lên trên bờ ngực loả lồ, gợi cảm lại tà khí, hành vi phóng đãng đến cực điểm.

"Grào ~" Nhưng mà khung cảnh mỹ diệu này thực nhanh đã bị một tiếng hổ gầm phá hư, đại lão hổ màu trắng uy phong khí phách nhảy vào, ở bên người tiên nhân hưng phấn chạy tới chạy lui, còn cho hắn xem con gà nướng trong miệng nó.

Mỹ thực thơm ngon!

Đôi mắt Thẩm Thôi Anh một phân cũng không nâng, hắn không chút để ý hỏi, "Này là lại chạy đi đâu, một thân mùi hương?"

"Grào ~" Lão hổ kêu một tiếng, sau đó đem gà nướng trong miệng đặt vào tay Thẩm Thôi Anh.

Chỉ thấy một đạo bạch quang hiện lên, Cầm Đan biến mất tại chỗ, ngược lại trên bờ ngực trần trụi của Thẩm Thôi Anh xuất hiện một cái hình xăm hổ màu bạc, hoa văn hoa lệ vẫn luôn kéo dài rồi biến mất ở phần bụng dưới.

"Là y?" Thẩm Thôi Anh sau khi tiếp nhận xong kí ức, biểu tình trên mặt có chút cổ quái, "Y thế nhưng thật ra cũng có bản lĩnh, ngay cả ngươi cũng mê hoặc được....."

Hương thơm thịt gà trên tay phiêu phiêu, ngửi tới làm người ta rất muốn ăn. Thẩm Thôi Anh thong thả ung dung mà xé ra một miếng thịt gà nhỏ, ưu nhã nhấm nháp.

Hương vị thật ra cũng không tồi.

P/s: lão hổ với công là một thể nhaa.