Chương 5.1: Phá hoại những thứ tốt đẹp

Tinh thần Tang Miên mỏi mệt, cậu ngã nằm vào trong chăn bông trắng tinh.

Áo trên người đã bị cởi ra, ném xuống đất.

Hai cánh tay cưỡng ép đặt trên đỉnh đầu, cổ tay trắng sứ đang bị cà vạt đen gắt gao trói chặt.

Gương mặt tựa như thiên sứ tăng thêm vài nét phong tình, diễm lệ lại mong manh.

Mặc dù quần không bị cởi.

Đều là nhờ Tang Miên đã đau khổ giãy giụa, khóc đến cổ họng phát đau nên hắn mới miễn cưỡng tha cho cái quần của cậu, nhưng cũng bị vén lên tận trên đầu gối.

Đáng giận là tên đầu sỏ gây chuyện lại cảm thấy hài lòng, hắn ngồi trước giá vẽ, ánh mắt si mê cực độ.

Trên giấy vẽ vẫn là bán thành phẩm, mơ hồ phác hoạ đường nét dung mạo đẹp tựa thần tiên.

Tang Miên đối diện giá vẽ, trên thân thể vốn dĩ trắng nõn không tỳ vết, lại xuất hiện một mảng xanh tím rõ ràng trên eo.

Ánh mắt Kỳ Thù Diên sâu thẳm.

Muốn làm hỏng, huỷ hoại những thứ đẹp nhất.

Tang Miên không ngừng nức nở.

"Biếи ŧɦái!"

Tang Miên vừa khóc vừa mắng chửi.

Cũng không có tác dụng gì.

Cuối cùng vẫn là khóc đến mệt lả.

Cơn buồn ngủ kéo đến, hình như cậu nghe thấy có ai đó gào lên vô cùng thê lương.

Trực giác mách bảo có chuyện xảy ra, nhưng cơn buồn ngủ ập đến, cậu phát hiện mình không thể mở nổi mắt.

Kỳ Thù Diên cắn cắn vành tai cậu: "Ngủ đi."

Lập tức chìm vào bóng tối.

.....

"Kí chủ! Mau tỉnh lại!"

Tang Miên dụi mắt, lười biếng rầm rì: "Đừng vội, mệt quá..."

77 nhìn cái eo phủ đầy dấu tay xanh tím của Tang Miên, suýt chút đã tức khóc.

Nó nào đoán trước được, nó chỉ mới tới thế giới này công tác chưa đến một ngày đã bị nhốt vào thả ra mấy lần!

Nó thật sự đến đây làm việc, hay là đến để ngủ đông?

77 bắt đầu rầu rĩ.

Sau mấy phút.

"77?"

Tang Miên vừa tỉnh lại, sực nhớ hình như 77 có gọi cậu mấy lần.

Nhưng khi cậu thử gọi 77 lại không nghe có tiếng đáp lại.

Cậu trừng đôi mắt mê man, phát hiện bản thân đã trở về phòng.

Thu hồi ánh mắt, Tang Miên xoa xoa khớp tay đau nhức, chuẩn bị xuống giường tìm bộ quần áo khác mặc vào.

Đột nhiên, ánh mắt nhìn đến bộ quần áo được đặt ngay ngắn trên cái bàn cạnh giường, vô cùng bắt mắt.

Kiểu dáng vẫn tương tự, nhưng chất liệu lại vô cùng thoải mái.

Tang Miên nhấc một góc lên, không ngờ bên trong rơi ra miếng vải màu trắng, rớt lên mu bàn chân cậu.

Qυầи ɭóŧ trắng tinh chạm vào mu bàn chân không tỳ vết, mơ hồ có cảm giác thuộc về nhau.

Gò má Tang Miên lập tức đỏ như sắp nhỏ ra máu, sao lại có thứ này!

Đợi đã...

Không phải là cái cậu để quên ở chỗ Kỳ Thù Yến đấy chứ?!

Tang Miên:!!!

Đột nhiên.

"A.....!"

Tang Miên đang xấu hổ thì bị tiếng hét thảm thiết bên ngoài làm cho giật mình.

Nghe tiếng động, có lẽ chỉ ở gần đây.

"Kí chủ, chúng ta đi xem đi." 77 lại xuất hiện, vội vàng nhắc nhở.

Đúng rồi!

Tang Miên vội vã chạy ra, mặc luôn bộ quần áo đặt trên bàn.

Không biết có phải Kỳ Thù Diên cố ý chọn quần áo cho cậu không, cổ áo rộng thùng thình, mơ hồ còn thấy được cảnh xuân bên trong.

Tang Miên cũng mặc kệ không để ý, gấp gáp chạy ra khỏi phòng.

Chạy qua hai ba khúc rẽ, quả nhiên thấy có đám người đang chen chúc một chỗ.

Tang Miên cũng muốn nhìn xem tình huống bên trong, nhưng chen lấn vài lần đều bị sức mạnh kì quái đẩy ra.

Tang Miên tức giận, chỉ có thể kiễng chân, nghe trộm người khác nói chuyện với nhau.

"Lại chết một người, thế này cũng nhanh quá đấy."

"Hôm qua tôi vừa mới gặp cậu ta! Chúng ta giống nhau, đều là..."

Tang Miên đúng lúc len lỏi giữa đám người, nhìn thấy một đống tròn tròn có vẻ như là người bị hại.