Mấy cái gợi ý này có cái nào bình thường chút không hả!
Tuy cậu biết nơi này là bệnh viện tâm thần.
Nhưng cũng nên có nặng có nhẹ chứ...
"Thật sự hợp lý sao?" Tang Miên rét lạnh hỏi hệ thống.
Hệ thống cũng không biết.
Nhưng vì để tránh cho Tang Miên vừa mới bắt đầu đã sụp đổ, hệ thống trợn mắt nói điêu: "Nhiệm vụ chi nhánh đều là nhiệm vụ bình thường thôi."
"Hơn nữa, nhiệm vụ chi nhánh có hoàn thành hay không cũng không sao, cùng lắm là ảnh hưởng đến điểm tích phân của cậu."
"Chỉ có nhiệm vụ chủ tuyến là bắt buộc phải hoàn thành."
"Đúng rồi kí chủ, cậu có thể gọi tôi là 77."
Tang Miên thành công bị di dời sự chú ý, theo lời hệ thống nói mà nghi hoặc: "Tích phân dùng để làm gì?"
"Kí chủ muốn sống lại cần điểm tích phân nha."
"Sau khi kết thúc từng thế giới, trong lúc nghỉ ngơi và hồi phục, tất cả chi phí của kí chủ đều cần đến tích phân."
Tang Miên: !!
Cái mặt âu sầu của cậu rất nhanh đã bay biến: "Vẫn là hoàn thành hết đi, nếu không lỡ bị đói chết thì mất mặt lắm đó!"
Càng nghĩ cậu lại càng cảm thấy thái quá, làm sao lại có người chết hai lần liên tục được?
Hơn nữa còn là ngủ chết, rồi thêm một lần đói chết...
Bị quỷ khác nghe thấy không sợ chúng nó cười chết sao!
"Nhưng Kỳ Thù Yến được nhắc đến trong nhiệm vụ là ai?"
"Kỳ Thù Yến chính là cái người vừa nãy đó." 77 đáp.
"Hả?!"
Trái ngược với không khí hoà thuận bên này của Tang Miên, Kỳ Thù Yến bên kia quả nhiên hoàn toàn tương phản.
Sau khi Tang Miên rời đi, Kỳ Thù Yến hoàn toàn mất kiểm soát.
Hắn nâng bàn tay gắt gao bịt chặt mắt, tưởng tượng ra Tang Miên khi bị hắn ấn vào ngực...
Bức tranh này vừa mới hiện trong đầu, hắn đã vội vàng chạy vào phòng tắm.
Vốn định dùng nước lạnh dập tắt du͙© vọиɠ, khoé mắt hắn lại phát hiện...
Trên mặt đất, có lẽ vì quá hấp tấp nên vẫn chưa kịp thu dọn quần áo, trong mớ lộn xộn có chiếc qυầи ɭóŧ trắng tinh.
Rõ ràng, chỉ có thể là của Tang Miên.
Cả người Kỳ Thù Yến nhất thời cứng đờ, du͙© vọиɠ đã không cách nào đè nén.
Chần chờ không đến một giây, hắn cúi người nhặt chiếc qυầи ɭóŧ kia lên.
Nháy mắt, kí©h thí©ɧ khiến da đầu hắn tê dại chiếm cứ toàn bộ lý trí.
Ám muội, thở dốc...
Không rõ đã qua bao lâu.
Bên trong mới truyền ra tiếng nước ào ào.
Cho dù đã thay đổi cách khác, nhưng cuối cùng vẫn là trăm sông đổ về một biển, áp chế được du͙© vọиɠ.
Tay Kỳ Thù Yến cầm lấy cái khăn mặt, nửa người trần trụi đi ra khỏi phòng tắm.
Vừa mới trở lại phòng, hắn đã bị một cái khăn khác nằm cạnh tủ quần áo hấp dẫn lực chú ý.
... Đó là cái mà Tang Miên đã đánh rơi khi vội vàng chạy trốn.
Kỳ Thù Yến cúi người nhặt lên, theo bản năng đưa cái khăn lên mũi hít ngửi.
Đó là mùi hương dịu nhẹ hoàn toàn không thuộc về hắn, ngọt ngào, khiến người ta nghiện.
Ánh mắt Kỳ Thù Yến tỉ mỉ vuốt ve, có chút đăm chiêu.
Tang Miên sau đó đương nhiên cũng nhớ tới quần áo của mình còn đang ở phòng Kỳ Thù Yến, nhưng cậu vừa bị hắn doạ, nào dám chủ động chạy đến cửa nữa?
Một bộ quần áo thôi mà, mất thì mất đi, cũng không phải không còn.
Hơn nữa Kỳ Thù Yến cũng không thể lấy quần áo của cậu làm gì.
Tang Miên yên tâm.
Cho nên lực chú ý lúc này của cậu đều đặt ở cảnh vật xung quanh.
Một đôi mắt nai con sáng lấp lánh thập thò ở khe cửa, chăm chú lén nhìn ra ngoài.
Sau đó cậu cơ hồ phát hiện...
Tất cả bệnh nhân nơi này đều có quyền được tự do hoạt động.
Điều này chứng tỏ, đóng cửa chờ bữa tối hẳn là không tồn tại.
Tang Miên xoa xoa cái bụng mình, than thở: "77, cậu biết căn tin ở lầu mấy không?"
Hy vọng đừng vừa ra khỏi cửa đã đυ.ng phải người đáng sợ như Kỳ Thù Yến...
77 đấu đấu hai đầu ngón tay, nhỏ giọng nói: "Ngại quá kí chủ, bản đồ cụ thể chỉ có thể tự cậu thăm dò."
Tang Miên: QAQ
Cửa mở ra một cái khe.
Tốt lắm, không có ai!
Lập tức lấy tốc độ nhanh nhất vọt vào thang máy!
Không biết căn tin ở lầu mấy, Tang Miên tuỳ tiện ấn đại một lầu.
Không ngờ, lúc cửa thang máy sắp đóng, một bóng người đột nhiên xuất hiện ngoài khe cửa.
Quả nhiên, giây lát sau, cửa thang máy lại bị ấn mở.
Một gương mặt quen thuộc lộ diện trước mặt Tang Miên.
Thân thể Tang Miên cứng đờ, theo bản năng lui về sau một bước.
Sao lại là Kỳ Thù Yến.