Tang Miên chợt cảm thấy cơ thể nhẹ bẫng, sau đó là hoa mắt, đám người hỗn loạn xung quanh nháy mắt đã không còn ai nữa.
Bất giác quay đầu nhìn về phía sau, những người chơi vốn dĩ chạy phía trước lại cách bọn họ càng lúc càng xa.
Nhất thời có chút khϊếp sợ.
Lát sau, cậu mới mờ mịt nhìn đến Bạch Việt Lăng.
Khi chạy về phía trước cậu ta đè thấp trọng tâm, tóc trước trán bị thổi loạn, mơ hồ toát ra một loại cảm giác bất kham không bị trói buộc.
Đèn treo vẫn luôn chập chờn, nhưng lúc này, Tang Miên lại nhìn rõ được chính mình.
Cậu nhìn đôi đồng tử nhạt màu đang híp lại của Bạch Việt Lăng, môi mỏng mím lại, đường nét hàm dưới mang hơi thở lạnh lùng khó dò.
Tim đập hẫng một nhịp, có loại cảm giác kỳ quái nảy lên trong lòng Tang Miên.
Cậu biết bản thân mình có thể không nặng lắm, nhưng tốt xấu gì cũng là người trưởng thành, tuyệt đối không thể nói là nhẹ.
Bạch Việt Lăng ôm cậu chạy, lại còn có thể đạt được tốc độ này?
Thật sự là do đạo cụ trong thương thành sao....
Nghĩ đến đây, đáy lòng lặng yên của Tang Miên bắt đầu dậy sóng.
Lo sợ sự hoài nghi của mình khiến Bạch Việt Lăng chú ý, cậu thả nhẹ hô hấp, cố gắng giảm bớt sự tồn tại của bản thân.
Tựa như con mèo nhỏ bất an, cố nén xúc động trong lòng, nhưng cái đuôi vẫn lặng lẽ phe phẩy.
Một chút biến hoá của Tang Miên không rõ ràng, nhưng Bạch Việt Lăng vẫn nhận ra.
Cậu ta ôm Tang Miên chạy, khoé miệng hơi nhếch lên.
Đột nhiên có chút mong chờ giây phút Tang Miên phát hiện ra thân phận thật của hắn.
Vừa thoả mãn mong muốn nhìn thấy hắn khi còn sống, vừa nhân cơ hội trêu chọc cậu một phen.
Nhất cử lưỡng tiện.
Rất tốt.
Ý cười lướt qua trong giây lát, tiểu đần độn đương nhiên không nhận ra chút nào.
Tốc độ Bạch Việt Lăng bắt đầu chậm dần.
Đồng thời, trán cậu ta bắt đầu toát mồ hôi, hơi thở dần trở nên dồn dập, dường như sắp tới cực hạn.
Nhưng cậu ta vẫn gắt gao ôm lấy Tang Miên không buông.
Thấy thế, Tang Miên không rảnh nghi ngờ nữa, chân tay cậu luống cuống muốn giảm bớt gánh nặng cho Bạch Việt Lăng: "Cậu........."
Bạch Việt Lăng vỗ cậu: "Em không sao, tới chỗ an toàn trước rồi nói."
Sau vài phút, quái vật gớm ghiếc kia rốt cuộc cũng bị bỏ xa không thấy bóng dáng.
Để đảm bảo an toàn , Bạch Việt Lăng lại vòng qua một khúc rẽ nữa mới dừng lại.
"Phù---------"
Cậu ta thoát lực dựa vào tường, thở hổn hển nặng nề.
Cả người ướt đẫm như mới vớt từ dưới nước lên.
Tang Miên vội vã từ trong lòng cậu ta nhảy xuống, trông thấy hai gò má Bạch Việt Lăng đỏ lên, cánh môi cũng tái nhợt bất thường.
Tang Miên hoảng hốt.
Cảm nhận được ánh mắt lo lắng của cậu, Bạch Việt Lăng cúi đầu, cố tình bày ra trạng thái suy yếu.
"Cậu, cậu sao rồi?!"
Tang Miên bối rối.
"Anh ơi, em có hơi khó chịu........"
Bạch Việt Lăng cố đè cho cái giọng mình khàn đặc.
Tang Miên giờ chỉ một lòng lo nghĩ cho cậu ta, hoàn toàn không chú ý đến cái dáng vẻ cứng nhắc mất tự nhiên kia.
Cậu luống cuống đến sắp khóc.
"Tôi có thể làm gì không?" Tang Miên cắn môi, vội vàng hỏi.
Bạch Việt Lăng do dự chốc lát.
"..........Anh ơi, hôn em một cái được không?"
Tang Miên nghe mà kinh ngạc đến trợn tròn mắt.
Cậu do dự.
Bạch Việt Lăng thấy thế thở dài: "Vậy anh có thể giúp em thổi thổi không?"
Tang Miên nghiêng đầu nghĩ nghĩ.
"Được rồi."
Vì thế tiểu mỹ nhân mềm mại ngoan ngoãn cúi người thổi thổi.