Chương 19.2: Án mạng xưa cũ

Tang Miên qua quýt nhìn quanh một vòng, mặc kệ có kịp hay không, vội vã chui vào sau một cái tủ trưng bày mà núp.

Nhưng do cậu quá căng thẳng nên khi tới chỗ góc quẹo, xui xẻo đá trúng cạnh tủ, đột ngột vang lên tiếng động ầm ĩ.

Phút chốc, mồ hôi lạnh vã ra như tắm.

Tiêu, tiêu đời..........

Tang Miên cuộn người lại, cố gắng giảm bớt sự tồn tại của bản thân, đồng thời ló cái đầu nhìn qua khe tủ.

Một người đàn ông bước vào, gã liếc mắt về phía Tang Miên, nhưng rất nhanh đã thu hồi ánh mắt.

Không biết là do gã thực sự không phát hiện, hay là quyết định để đó tý xử sau.

Cho dù là cái nào thì Tang Miên cũng tạm thời thở phào nhẹ nhõm.

"Ô..."

Người đàn ông tiếp tục đi về phía trước, cuối cùng đứng trước mặt viện trưởng.

Gã cười lạnh một tiếng, khinh miệt nhấc chân nghiền lên tay viện trưởng: "Đã lâu không gặp."

Viện trưởng đau đến mặt mũi vặn vẹo, cắn chặt răng, cứng cỏi không kêu thành tiếng: "Cậu có ý gì?"

Người đàn ông a một tiếng: "Có ý gì à? Tôi nghĩ ông phải biết rất rõ."

"Từ Dương, cậu không có tư cách trách tôi!" Viện trưởng cố nén đau đớn, gian nan nói.

"Không có tư cách?" Từ Dương buồn cười: "Hay là, ông còn cảm thấy ông làm như vậy là tốt cho tôi?"

Viện trưởng không ngừng thở ra khí lạnh: "Không có tôi, cũng sẽ có người khác, cơ hội kia vốn không đến phiên cậu!"

Từ Dương nghe xong, lập tức phá lên cười.

"Ông thực sự vẫn luôn tự cho mình là đúng!"

Lời vừa dứt gã cũng thu lại ý cười.

Đồng thời, lực nghiền giẫm dưới chân cũng tăng lên.

"Răng rắc."

Có tiếng xương cốt gãy nát, trong căn phòng gần như tĩnh mịch khiến người ta tê cả da đầu.

Viện trưởng vẫn không kêu ra tiếng, nhưng cả người đã ướt sũng mồ hôi, hệt như mới được vớt lên từ dưới nước.

Tầm mắt ông ta cũng vì đau đớn mà trở nên mơ hồ.

Từ lúc Từ Dương bước vào, Hiểu Điềm nằm một bên sợ hãi không dám phát ra tiếng, đến cả khóc cũng nén lại khiến cả người run rẩy không ngừng.

Cô ta nhìn Từ Dương giẫm nát xương tay viện trưởng, còn xoay người lấy cái kéo trên bàn làm việc tới.

"Đừng, đừng, đừng mà!" Hiểu Điềm sợ hãi kêu lên.

Từ Dương cười quỷ dị, gã nhìn Hiểu Điềm, rồi lại quay đầu nhìn viện trưởng.

"Không nói cái kia nữa, chúng ta chơi một trò chơi được không? Ông và tình nhân nhỏ của ông, chỉ có thể sống một......."

Viện trưởng đau đến cả người co quắp, liên tục lắc đầu, không phát ra tiếng.

Từ Dương ngồi xổm cạnh ông ta, cầm cây kéo lạnh như băng vỗ vỗ lên mặt viện trưởng: "Thế nào, không chọn sao?"

Nói xong, hắn còn nở nụ cười.

Trước khi cây kéo kịp đâm vào cổ viện trưởng, ông ta đột nhiên kêu lớn: "Tôi muốn sống! Tôi muốn sống!"

Từ Dương thu kéo, nhướn mày: "Chắc chưa?"

Viện trưởng điên cuồng gật đầu.

Khoảnh khắc nghe được đáp án của viện trưởng, Hiểu Điềm lệ rơi đầy mặt.

"A-------------!"

Kéo đâm xuống trong nháy mắt, Tang Miên liền bịt chặt hai mắt mình, không dám nhìn một màn tàn sát đẫm máu đằng trước.

Kỳ thật tới cuối cùng cậu cũng không rõ là Từ Dương gϊếŧ một người, hay là gϊếŧ luôn cả hai người.

Bởi vì cả viện trưởng và Hiểu Điềm đều kêu gào vô cùng thảm thiết.

Mùi máu tươi nồng nặc, giống như cả căn phòng đều bị nhúng trong máu.

Khắp nơi đều là máu đỏ tươi.

Sau đó, thế giới này, như thuỷ tinh vỡ nát văng ra tung toé....

"Hộc, hộc-------"

Tang Miên từ trên giường bật dậy.

Hai mắt trợn tròn, hàng mi run run, giữa cánh môi không ngừng thở dốc.

Hệt như một con mèo bị doạ ngốc.

Bỗng có bàn tay lạnh lẽo vỗ vỗ vai cậu.

Cậu sững sờ nhìn qua, suýt thì cắn phải lưỡi.

"Hi Hi Hi Lăng----------!!"