Chương 17.2: Thi quỷ

Cậu cũng đâu phải là mèo!

Tang Miên uỷ khuất, sợ hãi, lại sống không còn gì luyến tiếc.

Kỳ Thù Yến cong môi cười, hắn ôm Tang Miên, rải bước đi vào sâu trong hành lang.

Hắn cố ý giẫm lên những thứ không biết là gì trên mặt đất, dưới chân phát ra âm thanh dinh dính, giống như đạp lên cái gì đó nhão nhão.

Hắn còn cố ý lại gần vách tường, để Tang Miên có thể nghe rõ tiếng móng tay "ken két" chói tai cào bên trong tường và trên trần nhà.

Không ngoài dự liệu, Tang Miên nhanh chóng bị doạ cho tái mặt, theo bước chân của hắn, cậu co rúm lại rúc vào ngực Kỳ Thù Yến.

"Anh, anh có nghe thấy tiếng gì không?"

Giọng nói run rẩy cào vào lòng người.

Ngón tay xinh đẹp co quắp túm lấy cổ áo Kỳ Thù Yến, cách một lớp vải lơ đễnh chạm vào da thịt hắn.

Tang Miên không dư sức tự hỏi rốt cuộc có phải là do Kỳ Thù Yến cố ý hay không.

Kỳ Thù Yến che giấu ý cười trong mắt, ra vẻ lạnh nhạt: "Chỉ cần bé cưng ở bên tôi, sẽ không có chuyện gì."

Lời này là đang nhắc nhở------

Nếu không ở bên hắn, chắc chắn sẽ xảy ra chuyện.

Ở nơi mà Tang Miên không nhìn thấy, phía xa xa trên hành lang tối đen, hàng trăm khối thi thể thối rữa đang lúc nhúc bò về phía bọn họ.

Mặt sưng phù, vặn vẹo, lớp da thối nát trên người đang bong tróc chảy xuống.

Sau khi Kỳ Thù Yến nói xong, ánh mắt hắn liếc nhìn về phía xa.

Đám thi thể ghê tởm chợt cứng đờ, giống như đυ.ng phải thứ gì đó khiến chúng nó vô cùng kiêng kỵ, nháy mắt nhao nhao tan tác tứ phía.

"Ôm chặt."

Tang Miên sợ hãi gật đầu, chủ động ôm chặt tên ma quỷ chân chính.

Cậu lo lắng đề phòng, rất nhanh liền phát hiện, cả đoạn đường tiếp theo ngoại trừ âm thanh rợn người thì cái gì cũng không có, vô cùng an ổn, không có cái gì khủng bố đột nhiên nhảy ra cả.

Chẳng lẽ chỉ là phô trương thanh thế?

Tang Miên dần to gan lớn mật, mở to mắt quan sát xung quanh.

Nhìn nửa ngày cũng chỉ thấy mấy vết bẩn đơn điệu cùng mùi tanh tưởi quẩn quanh chóp mũi.

Xuyên qua hành lang dài hẹp điện đóm bất ổn, lại đi qua một ngã rẽ, cuối cùng dừng lại trước cánh cửa rỉ sét.

"Chính là chỗ này." Kỳ Thù Yến lời ít ý nhiều.

Tìm một chỗ tương đối sạch sẽ, hắn thả Tang Miên xuống.

Sau đó quyết đoán đạp cửa.

"Ầm----"

Cửa bị đá bay hệt như vách tường sụp đổ lần trước.

Tang Miên nhắm mắt theo đuôi Kỳ Thù Yến, thuận lợi bước vào văn phòng viện trưởng.

".......A?"

Nương theo ánh sáng, Tang Miên kinh ngạc đánh giá văn phòng: "Đây là những thứ gì?"

Bùa vàng, lô đồng, khói trắng.

Đều là những thứ điển hình.

Cái Tang Miên khó hiểu chính là sao mấy thứ này lại xuất hiện trong văn phòng của viện trưởng bệnh viện tâm thần.

Ông ta theo chủ nghĩa duy tâm sao.

Duy tâm như vậy mà vẫn chưa bị quỷ doạ phát điên à?

Tang Miên chỉ lo kinh ngạc không phát hiện nơi này thiếu mất ống dẫn khí, khói trắng mà lô đồng đốt ra không thể tiêu tan, rất nhanh đã lấp kín cả căn phòng.

Thiếu dưỡng khí khiến cậu hít thở không thông.

Tang Miên khó chịu cau mày, đầu choáng váng.

Cậu ấn ấn lên thái dương, nhưng cơn chóng mặt ồ ạt ập tới, chưa kịp phản ứng đã mất đi ý thức, ngã sang bên cạnh.

Khói trắng tản ra đột nhiên tụ lại một chỗ, ngay sau đó dường như có sự sống, hung ác đánh về phía Tang Miên.

Kỳ Thù Yến lập tức ôm lấy cậu, ánh mắt rét lạnh nhìn đoàn khói trắng.

Ra tay thất bại, khói trắng ngừng tay.

Nó ngưng tụ giây lát, sau đó bắt đầu thay đổi hình thái.

Qua chừng mười giây, hình dáng giống cơ thể người xuất hiện!

"Kỳ Thù yến! Ngươi còn dám xuất hiện trước mặt ta!" Khói trắng hoá thành hình "người" lớn tiếng nói: "Còn mang theo... tiểu tình nhân? Muốn cùng nhau chết sao? khặc khặc!"

Kỳ Thù Yến khinh thường cười mỉa: "Hiện tại biến thành người còn không nổi, còn dám dùng thái độ đó nói chuyện với ta?"