Kỳ Thù Yến ôm Tang Miên vào lòng như đang ôm một con mèo nhỏ.
Sau đó hắn lại quen cửa quen nẻo rúc đầu vào cổ cậu.
Tang Miên vừa thấy hắn bắt đầu giở trò liền phản ứng.
"Biếи ŧɦái, cút ngay-----!"
Không có bao nhiêu tác dụng...
Tang Miên thẹn quá hoá giận, vung tay đẩy hắn ra.
Tình cờ lại đánh trúng vết thương ban nãy... Tang Miên thề là cậu không cố ý!
Kỳ Thù Yến không nghe cậu xảo biện, ánh mắt hắn vi diệu: "Bé cưng, là em cố ý."
Tang Miên bĩu môi, do dự mấy giây, sau đó đúng lý hợp tình trợn mắt nói điêu: "Là cái mặt anh tự đưa đến, không liên quan đến tôi!"
Kỳ Thù Yến không thèm nghe cậu giải thích.
Đã biếи ŧɦái còn muốn cậu giải thích sao, hừ!
Kỳ thật Tang Miên cũng không biết, bản thân cậu từ lúc nào lại trở nên to gan như vậy.
Thế mà dám đôi co với Kỳ Thù Yến.
Trước đây cậu nào dám?
Chắc do có thể sống sót qua trận tu la giữa Hi Lăng và Kỳ Thù Diên-------
Không không hình dung như vậy không đúng, là do cậu có gan chống đối.
.....Được rồi, là cậu cứng đầu, lành làm gáo vỡ làm muôi!
Dù sao trước khi hôn mê cậu còn bị một người một quỷ nhìn chằm chằm tính sổ, nhưng cậu vẫn sống đến bây giờ, không phải sao!
Cho nên hiện tại không vấn đề gì!
Nghĩ như vậy Tang Miên liền cảm thấy thoải mái hẳn lên.
Kỳ Thù Yến không biết Tang Miên đang nghĩ cái gì trong đầu, hắn nở nụ cười.
Con mèo nhỏ này vậy mà dám cào móng vuốt lên người hắn?
Rõ ràng cách đây không lâu nhìn thấy hắn như gặp phải quỷ.
Chắc chắn đã bị những tên đàn ông khác dạy hư rồi?!
Hừm, sớm muộn gì cũng phải tính sổ với những tên đó.
Kỳ Thù Yến đau đầu thở dài, tự mình chườm đá lạnh: "Ăn bữa sáng của em đi."
Hở? Buông tha dễ dàng như vậy luôn!
Tang Miên ngạc nhiên to mắt.
"Xem ra, anh cũng thừa nhận như vậy đúng không?"
------Cái mặt bị thương của anh tự đưa đến, cậu đánh trúng tuyệt đối không phải cố ý.
Kỳ Thù Yến không phản bác.
Tang Miên thấy thế, càng tin thật.
Tâm trạng cậu vui vẻ ngồi xuống bàn ăn, ăn đến thoả mãn.
Điều duy nhất không tốt chính là sợi xích ở cổ chân chưa được cởi bỏ.
May là tạm thời không ảnh hưởng đến hoạt động của cậu.
Ăn no có sức, Tang Miên tiếp tục giày vò Kỳ Thù Yến.
Chỉ cần cậu đủ phiền, Kỳ Thù Yến nhất định sẽ bị cậu phiền đến mức quyết định cởi xích cho cậu.
Cậu trèo lên giường, xoay người ngồi ngay ngắn.
Nâng hai chân trắng nuột gác lên đùi Kỳ Thù Yến.
"Rốt cuộc có tháo không?" Tang Miên trắng trợn hỏi.
Kỳ Thù Yến lúc này vẫn còn chút nóng nảy, đặc biệt khi nhìn hai cẳng chân mượt mà không ngừng đung đưa trước mắt, nóng nảy càng sâu.
Vừa ghét bỏ hắn, đẩy hắn ra, lại vừa câu dẫn hắn.
Con mèo nhỏ này thật là....
Lành sẹo liền quên đau, rất tốt!
Giờ lại muốn chui đầu vào lưới?
Phì...
Lát sau, Kỳ Thù Yến không nhịn nổi nữa, đột ngột bắt lấy cổ chân trắng nõn kia.
Động tác bất ngờ, nhiệt độ nóng bỏng trong lòng bàn tay khiến Tang Miên run lên.
Cậu còn chưa ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.
Thấy sắc mặt hắn vẫn lạnh nhạt, không giống vẻ biếи ŧɦái ban đầu liền yên tâm.
Tang Miên không có được câu trả lời vừa ý, liền nhấc chân đạp một cái.
Sức lực không đau không ngứa, chủ yếu là thúc giục Kỳ Thù Yến.
Kỳ Thù Yến cả người nóng nảy, còn bị Tang Miên chọc cho ngứa ngáy, gần như sắp không thể khống chế.
Dưới cái nhìn của hắn, con mèo nhỏ kia đang dùng móng vuốt mềm mại khều vào tâm can hắn, đùa nghịch với ác ý sâu thẳm trong lòng hắn.
Kỳ Thù Yến sâu kín nâng mắt.
Tiểu mỹ nhân vẫn chưa hay biết gì cảm thấy đạp mấy cái cũng không có tác dụng, lại lần nữa thúc giục: "Anh mau trả lời tôi, nhanh đi!"
Giọng nói kia quả nhiên ngọt ngào.
Tầng phong ấn ác ý khẽ nứt ra, thanh âm nũng nịu ngọt ngào như theo khe nứt thâm nhập vào bên trong, chuẩn xác ôm lấy chủ thể của ác ý.
Hoặc là nói, là ác ý chủ động cắn câu.
Muốn nhân cơ hội thoát khỏi phong ấn, từ đó tự do làm bậy.
Kỳ Thù Yến vươn đầu lưỡi liếʍ liếʍ đôi môi khô khốc: "Cần tôi giúp sao, tôi được lợi gì?"
Hắn vừa nói, ánh mắt vừa lia xuống, dừng lại trên cổ chân trắng như sứ.
Tầm mắt cực kì nóng bỏng, chỉ là đúng lúc hắn hạ mắt nên không thể nhìn thấy.
"Hả? Vậy anh muốn lợi ích gì?" Tang Miên chớp mắt, vô tri hỏi.