Nhưng không ngờ, Kỳ Thù Diên chẳng những không nắm quyền đấm vào mặt Hi Lăng mà Hi Lăng bên kia cũng không nổi điên xông tới.
Hai người hình như có gì đó không đúng.
Càng như vậy Tang Miên càng bất an.
Quả nhiên, ngay sau đó Hi Lăng đột nhiên quay đầu mỉm cười với Tang Miên.
Đồng tử đỏ máu tràn đầy sự lưu luyến si mê vặn vẹo.
Hình nhân trong lòng bị hắn lôi ra, dưới cái nhìn chăm chú của Tang Miên, đột ngột bị hắn bóp cổ.
"A----"
Ngoài dự liệu, Tang Miên cũng đồng thời kêu lên.
Trước mắt nhanh chóng bắt đầu mơ hồ, Tang Miên khó khăn kêu 77: "Tại sao tôi lại có cùng cảm giác với hình nhân thế thân kia vậy?"
"A? A!" 77 khϊếp sợ, "Sao có thể! Không lẽ có bug rồi!"
Tang Miên ấm ức.
Tại sao người bị thương luôn là tôi?
Hơn nữa không chỉ bóp cổ hình nhân, động tác của Hi Lăng càng lúc càng quá đáng.
Hắn lột hết quần áo hình nhân, ngón tay lạnh như băng mơn trớn trên da thịt.
Tang Miên cắn chặt môi dưới.
Xúc cảm vô cùng chân thực, đặc biệt là cảm giác thiếu dưỡng khí, độ nhạy cảm của các giác quan đều được phóng đại lên nhiều lần.
Nghẹt thở.
Lạnh như băng.
Khiến da đầu tê dại.
"Ô a------!"
Tang Miên bất lực khóc ra tiếng.
Kỳ Thù Diên cũng phát giác có gì đó không đúng.
Mày hắn cau chặt, ánh mắt lạnh lẽo nhanh chóng liếc Hi lăng một cái.
Giữa lựa chọn "chiến một trận lưỡng bại câu thương với cái tên Hi Lăng kia" hoặc là "nhân cơ hội chiếm tiện nghi Tang Miên", hắn đương nhiên chọn vế sau.
Dù sao thì hàng giả vẫn mãi là hàng giả, vĩnh viễn không thể thành đồ thật.
Hô hấp Tang Miên càng lúc càng dồn dập, tầm mắt cũng hoàn toàn tối đen, cái gì cũng không thấy rõ.
Chỉ có thanh âm mê hoặc bên tai: "Cưng à, muốn tôi cứu em sao?"
"Cứu, cứu tôi....hức...ô..."
Hệt như đứa trẻ tứ cố vô thân, giọng nói yếu ớt khiến người ta tan nát cõi lòng.
"Nhưng tôi có điều kiện."
"Được, tôi đồng ý..." Không cần suy nghĩ, cũng không thể suy nghĩ, Tang Miên thật sự sắp không xong.
Đã bị khi dễ đến mức cả người đỏ hồng.
Vừa dứt lời, Tang Miên trực tiếp hôn mê.
Trước khi mất đi ý thức, cậu tựa hồ còn nghe được hắn khẽ than một tiếng: "Cho nên mới nói, sao em lại trêu phải nhiều chó hoang như vậy?"
Kỳ Thù Diên ôm lấy cơ thể mềm mại của Tang Miên, tư thái cao ngạo đối mặt với Hi Lăng.
Loại trạng thái sụp đổ này, quả nhiên không còn bao nhiêu lí trí.
Làm nhiều như vậy, còn không phải uổng công thành toàn cho hắn và Tang Miên sao?
Thật đáng thương.
Có điều dám mơ ước Tang Miên của hắn, đây chính là kết quả.
Hi Lăng thấy Tang Miên ngất xỉu, chỉ muốn ngay lập tức xông đến cướp lấy cậu về.
Bọn họ biết rõ năng lực đối phương, biết rõ một khi đánh nhau chắc chắn sẽ lưỡng bại câu thương.
Nếu Tang Miên còn tỉnh táo nhất định cậu sẽ nhân cơ hội chạy trốn.
Cho nên đến tận bây giờ bọn họ mới ra tay.
[Cảnh báo!]
[Cảnh báo!]
----------Còi báo động thế giới xuất hiện loạn mã nứt vỡ vang inh ỏi trong đầu Tang Miên, nhưng tiểu mỹ nhân đã hoàn toàn không còn ý thức.
Chờ đến khi cậu tỉnh lại, dường như thế giới cũng đã thay đổi.
Sau đó lại cảm thấy hình như mọi thứ cũng chẳng có gì thay đổi, cho đến khi cậu đứng dậy xuống giường.
"Leng keng" một tiếng giòn giã.
Nghi ngờ cúi nhìn, phát hiện trên mắt cá chân trắng nõn của mình đang bị sợi xích vàng khóa lại.