Đại khái là phần bụng đã bị làm mờ bởi mấy tầng mosaic, phần đầu đứt lìa, hai mắt không nhắm mà trợn to, hốc mắt lõm sâu, làn da trắng xanh của người mới chết.
"......!!"
Trái tim bị dọa sợ đến mức như muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực.
Hai chân cậu nhũn ra, lảo đảo một cái: "Thật, thật là đáng sợ..."
77 trừng to mắt, vội vàng nói: "Kí chủ, xin lỗi cậu nha... lần sau tôi nhất định sẽ làm mờ toàn thân!"
Tang Miên rưng rưng hai mắt, nhẹ nhàng gật đầu.
Nhưng lát sau, cậu lại cảm thấy không ổn lắm: "Thôi, cứ để thế đi, tôi sợ sẽ bỏ lỡ manh mối, cảm ơn 77."
Đang nói, không biết từ khi nào sau lưng Tang Miên xuất hiện một người, cố ý chen vào cạnh cậu, cơ hồ muốn dính lên trên người Tang Miên.
Mặt mũi người nọ bình thường, nhưng sắc mặt cực kì không khoẻ, Tang Miên nhìn lướt qua cũng cảm thấy không khoẻ.
Cậu muốn né tránh, người nọ lại theo sát, sống chết không rời.
Đột nhiên, cả người Tang Miên bị nhấc lên, xách sang bên cạnh.
"A.....!"
Không đợi cậu kịp phản ứng, bên tai lại truyền đến tiếng thét thê thảm chói tai.
Xung quanh lập tức lặng ngắt như tờ, yên tĩnh đến mức chỉ còn nghe được tiếng hít thở.
Ánh mắt đám người đồng loạt hướng về phía Tang Miên và Kỳ Thù Yến, từ kinh ngạc lúc đầu, sau đó dần chuyển sang bất an sợ hãi.
"Sao không phản kháng? Một thứ phế vật mà thôi."
Hai tay Kỳ Thù Yến nắm thành đấm, các đốt ngón tay phát ra tiếng kêu răng rắc.
Không ai có thể tưởng tượng được lúc này hắn đang phẫn nộ đến mức nào, đặc biệt khi nhìn cái thứ ngu xuẩn xấu xí này dám gần gũi với Tang Miên.
Khoảnh khắc nhìn thấy vật sở hữu bị kẻ trộm thấp hèn nhúng chàm, hắn đã hoàn toàn bị lửa giận khống chế.
Rõ ràng chỉ mới quen biết chưa đến một ngày, tên cũng không biết, nhưng hắn lại cực kì để ý.
Chắc chắn là Tang Miên đã hạ cổ hắn, nếu không sao hắn lại khác thường như vậy?
Tang Miên phải hoàn toàn chịu trách nhiệm với hắn!
"Cảm ơn... nhưng, anh, anh có thể đừng hung dữ như vậy được không?"
Tay chân Tang Miên luống cuống, cậu hiển nhiên đã bị vẻ hung ác của Kỳ Thù Yến doạ rồi.
Tang Miên đã nhận ra sự khác thường, Kỳ Thù Yến lúc này hẳn là Kỳ Thù Yến gặp ban sáng, không phải cái tên ở căn tin.
Thật giống con sư tử hấp tấp nóng nảy.
Kỳ Thù Yến nhìn Tang Miên trước mặt, đột nhiên vươn tay chặn ngang hông vác cậu lên.
Biến cố đột ngột khiến Tang Miên ngẩn ra.
Cậu không kịp giãy giụa phản kháng, bụng bị đè phát đau.
Tang Miên khó chịu dùng sức quẫy đạp mấy cái, nhưng cũng chỉ như con mèo làm nũng không đau không ngứa: "Thả tôi xuống! Bụng đau a..."
Kỳ Thù Yến lại không chịu nói lý: "Người khác có thể ôm, sao tôi lại không thể?"
Tang Miên nghe mà oan ức vô cùng, Kỳ Thù Yến này không phải có bệnh đấy chứ?
À không đúng, ở đây là bệnh viện tâm thần, chắc chắn đều có bệnh.
Nhưng cái gì mà người khác có thể?
Rõ ràng đâu có ai khác ôm cậu.
Rõ ràng lui tới đều là hắn mà!
Kỳ Thù Yến ôm người về phòng hắn.
"Rầm....!"
Cửa lại bị đá văng.
Tang Miên nhìn cánh cửa sắt không biết đã bị đạp qua đạp lại bao nhiêu lần nhưng vẫn chưa bị phá hỏng, tự tìm vui trong khổ, nói thầm một câu: "Cửa này thật lợi hại."
Ngay sau đó đầu váng mắt hoa, Tang Miên bị Kỳ Thù Yến thả xuống đất.
Còn chưa đứng vững, cổ chân bị trẹo một cái, ngã dúi về phía Kỳ Thù Yến.
Khoan đã... cậu không phải cố ý ăn vạ đâu!
"Ui..."
Hơi thở tràn vào mũi nhẹ nhàng khoan khoái như lần ở cùng thang máy, Tang Miên theo bản năng hít ngửi mấy cái.
Kết quả vừa ngẩng đầu, liền đυ.ng phải ánh mắt vi diệu của Kỳ Thù Yến.
...Hoá ra bộ mặt thật của cậu là thế này.
Tuy Kỳ Thù Yến chưa nói ra nhưng Tang Miên cảm thấy hắn hẳn là có ý này.
Tang Miên bị chính tưởng tưởng của mình doạ cho nhảy dựng, chân tay luống cuống đẩy l*иg ngực Kỳ Thù Yến ra: "Cái đó, cái đó anh nghe tôi giải thích, tôi thật sự không phải cố ý!!"