Chương 17

Editor: Manhh

Trương Thế Mạc, người này ở Trai Châu có tiếng là yêu thích mỹ nhân.

Tiến đến nói chuyện, phỏng chừng cũng không phải bởi vì Hạ Thiên Tiếu trông giống đệ đệ của hắn.

Nhưng điều Hạ Thiên Tiếu thấy kỳ quái đó chính là Hứa Quyết Minh vì chuyện gì lại đi hỏi thăm mấy thứ này?

Nhưng mà không chờ cậu hỏi, Hứa Quyết Minh liền cáo từ với cậu.

Hạ Thiên Tiếu nhìn bóng dáng hắn, đè nén nghi hoặc trong lòng, vừa định trở về, lại phát hiện vạt áo lỏng lẻo ban nãy của cậu giờ hơi khép lại một chút.

Cậu không để ý lúc cậu đang định đóng cửa thì ngoài cửa lại truyền đến tiếng bước chân.

Ban đêm, hết thảy đều yên tĩnh, Hạ Thiên Tiếu ngủ rất say, nhưng lại cảm thấy trời đất quay cuồng, cậu muốn mở mắt nhưng lại không mở được, mí mắt phảng phất như bị thứ gì đó dính chặt.

Chờ cậu tỉnh lại lần nữa, khung cảnh trước mắt đã thay đổi.

Bầu trời bên ngoài sáng sủa, màn giường trước mắt đã đổi thành màu đỏ rực, mơ hồ giống như tân hôn, bất quá lại không có nến tân hôn và giấy màu.

Hạ Thiên Tiếu ngồi dậy, liền thấy một đống hạ nhân đẩy cửa mà vào, người cầm đầu kia thấy cậu tỉnh, cười nói: "Công tử tỉnh rồi? Thật sự là hỉ sự."

Hắn còn ngốc.

Lại thấy người nọ bưng hai ly rượu lại đây, trên bầu rượu còn dán một chữ "Hỉ", thật sự là làm người kinh hoảng.

Hạ Thiên Tiếu đề phòng nói: "Đây là nơi nào?"

"Công tử, nơi này chính là Trương phủ của chúng ta, người mà mỗi người Trai Châu đều kính ngưỡng Trương đại nhân, chính là sống ở nơi này," hạ nhân cười cười, "trương thiếu gia sẽ mau chóng tới, ngài đừng sợ, rượu đã chuẩn bị sẵn cho hai người, hôm nay chính là ngày tốt đây."

Ngày tốt? Ngày giỗ còn gần đến rồi.

Hạ Thiên Tiếu không biết trên đời còn có người ngu ngốc như vậy.

Còn chưa biết rõ thân phận cậu là ai và những tuỳ tùng đó là ai còn chua hỏi thăm rõ ràng mà đã bắt cóc cậu đến đây.

Trương Thế Mạc này cũng là có vài phần bản lĩnh, ở dưới tình huống khách điếm thủ vệ nghiêm ngặt, mà còn có thể tiến vào đem cậu mang đi, đây còn ở ngay ưới mí mắt Yến Quy!

Hiện giờ mấy cái màn đỏ thẫm đã được treo lên, tâm tư Trương Thế Mạc rõ như ban ngày, bọn họ đi vào Trai Câu, nguyên bản chỉ là đi ngang qua, quan lại còn chưa chào hỏi qua, bọn họ cũng không biết mấy hoàng tử đang đi du lịch.

Đi ngang qua liền đi ngang qua, không nghĩ lại còn có thể có chuyện như này.

Hạ Thiên Tiếu ngồi ở trên giường, không biết vì sao có chút muốn cười.

Cậu là một nam tử, nếu là Trương Thế Mạc thật sự muốn cưỡng bách cậu, sợ là cũng khó.

Bất quá phải đề phòng hắn sử dụng một ít thủ đoạn dơ bẩn, mấy ly rượu này là cái gì cũng không biết, cậu tuyệt đối không thể uống.

Hạ Thiên Tiếu không chút hoang mang, "Ngươi đặt ở đó trước đi, ta chờ thiếu gia các ngươi."

Hạ nhân kia sửng sốt, có lẽ không nghĩ cậu có thể bình tĩnh như vậy.

Mang nhiều hạ nhân tiến vào như vậy, chính là vì phòng ngừa Hạ Thiên Tiếu giãy giụa, kết quả Hạ Thiên Tiếu không những không giãy giụa, mà giống như đã đoán trước được chuyện này, còn vô cùng bình tĩnh.

Chuyện bất thường hẳn có yêu, hắn không đem bỏ rượu xuống, đứng tại chỗ, "Chúng ta là hạ nhận đều không dám chậm trễ, cùng ngài ở chỗ này chờ thiếu gia."

Hạ Thiên Tiếu cũng không ngại.

Nhìn sắc trời bên ngoài, hình như vẫn còn là buổi sáng, nếu Thái Tử bọn họ tỉnh lại khởi hành, hẳn bây giờ cũng phát hiện cậu mất tích, chuyện hoàng tử mất tích là đại sự, bọn họ sẽ không ngừng bỏ cuộc cho đến khi tìm được Hạ Thiên Tiếu, có chỗ nào cũng sẽ không bỏ qua.

Đợi không lâu, Trương Thế Mạc đã trở lại.

Hắn mở cửa, ánh mắt trước tiên liền dừng ở trên người Hạ Thiên Tiếu, ánh mắt đều sáng lên, nguyên bản hắn có diện mạo đoan chính nhưng khi làm ra loại vẻ mặt này, nháy mắt liền nhiều hơn vài phần sắc dục huân tâm đáng khinh.

Hạ Thiên Tiếu nói: "Trương công tử, ta và ngươi không oán không thù, ngươi làm gì vậy?"

"Ngươi còn nhìn không ra sao?" Trương Thế Mạc ngồi xuống ở bên cạnh cậu, "Cả mãn phòng này đều đặc biệt trang trí vui mừng, rượu hợp cẩn cũng đã đưa tới, ta tất nhiên là muốn cùng ngươi làm chuyện tốt, sao có thể nói là trả thù đây?"

Hạ Thiên Tiếu hảo tâm nói: "Khuyên ngươi một câu, Trương công tử, huynh trưởng ta cùng tôi tớ bên cạnh, là người kể cả ngươi cũng không thể trêu vào."

Trương Thế Mạc cười một chút, "Chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu."

Hạ Thiên Tiếu: "......"

Được rồi, người này chính là muốn tự đìm chết, cậu còn có thể nói cái gì.

"Hôm qua ở trong cửa hàng kia, ta đến tên huý còn chưa hỏi đâu, tiểu công tử." Trương Thế Mạc lúc này vẫn còn duy trì một ít phong độ tao nhã, "Nếu ngươi và ta sắp thành chuyện tốt, ta cũng nên biết được."

Hạ Thiên Tiếu: "Ngươi thật sự muốn biết?"

Trương Thế Mạc vươn tay, muốn vuốt ve khuôn mặt Hạ Thiên Tiếu, bị Hạ Thiên Tiếu quay đầu tránh đi.

"Ngươi không muốn nói thì thôi vậy, chuyện đó không quan trọng," Trương Thế Mạc thu hồi tay, ánh mắt lại càng sáng, gần như tham lam mà nhìn chằm chằm vào Hạ Thiên Tiếu, "Tiểu công tử, ta vừa thấy ngươi liền khuynh tâm, cơ hồ đợi không kịp muốn cùng ngươi động phòng, hôm nay tạm qua loa như thế này, mong ngươi thứ lỗi."

Từ ngày hôm qua nhìn thấy người này, Hạ Thiên Tiếu liền cảm thấy không thoải mái, quả nhiên, chẳng sợ hắn ngụy trang giỏi tới đâu, rốt cuộc cũng chỉ là một con thú đội lốt người mà thôi.

Trương Thế Mạc lại đứng lên.

"Ta liều chết đem ngươi ra khỏi từ trong khách điếm, nên tuyệt đối sẽ không đẻ ngươi chạy đi, trong phủ này trên dưới đều che kín thủ vệ, mặc dù ngươi giờ phút này biểu hiện bình tĩnh, khẳng định cũng là muốn chạy trốn, tiểu công tử, ta khuyên ngươi dừng những tâm tư đó đi."

Quả nhiên, hắn thấy thái độ Hạ Thiên Tiếu cũng như cũ không buông lỏng cảnh giác.

Nhưng Hạ Thiên Tiếu trong lòng lại cảm thấy kỳ quái không giải thíc được.

Rốt cuộc bọn họ chỉ là gặp mặt một lần, Trương Thế Mạc làm sao có thể "liều chết" để cps được cậu?

Nói khuynh tâm cậu, nhưng đến tên họ cậu cũng không hứng thú, làm sao có thể nói là thích được?

"Dân gian gả cưới, thϊếp thất quá giờ Thìn, chính thê lại muốn buổi tối, ta vội vã muốn ngươi, lại không muốn ngươi làm thϊếp thứ," Trương Thế Mạc bỗng nhiên tiến sát vào Hạ Thiên Tiếu, thẳng tắp nhìn cậu, "Tiểu công tử, buổi tối chúng ta gặp mặt."

Hắn nói xong câu đó, ánh mắt Hạ Thiên Tiếu lại mơ hồ.

Chờ lần nữa tỉnh lại, trước mắt cậu một mảnh màu đỏ tươi, như đang đội khăn voan đỏ, mà Thái Tử cùng Yến Quy bọn họ còn chưa tìm thấy cậu, Hạ Thiên Tiếu có chút hoảng sợ.

Cậu vùng vẫy, phát hiện tay chân đều bị trói, căn bản không có sức lực.

Tay chân bị hạn chế, tầm nhìn cũng bị che khuất, ngược lại tai lại nhạy cảm hơn, cậu nghe được thanh âm ồn ào bên ngoài, còn có người ồn ào muốn uống rượu, rõ ràng là có yến hội.

Từ từ —— không phải là hỉ yến đi?

Trương Thế Mạc cưới cậu về làm cái gì? Tên họ cậu cũng không biết, thân phận cũng không rõ ràng, chỉ vì một khuôn mặt, thậm chí đến hỉ yến cũng dám làm?

Vẫn là nói, Trương Thế Mạc quen cường thủ hào đoạt*, loại ­hỉ yến này thường thường làm, cũng không để ở trong lòng?

*Dùng vũ lực chiếm lấy

Hạ Thiên Tiếu vừa động, hạ nhân bên cạnh liền phát hiện cậu tỉnh, lại không ai dìu cậu, chỉ đứng ở một bên nói: "Tiểu công tử đã là Thiếu phu nhân Trương phủ chúng ta, chờ lát nữa thiếu gia sẽ tới xốc khăn voan, thiếu phu nhân đừng vội."

Không phải đâu, cậu là một nam nhân lại còn bị trói lại như này, thành thân cũng không trải qua yêu cầu của cha mẹ, cứ qua loa như vậy?

Những người này nhìn cậu là một nam phu nhân, không cảm thấy kỳ quái sao?!

Hạ Thiên Tiếu trong miệng bị nhét đồ vật, thanh âm cũng không phát ra nổi.

Hạ nhân bên cạnh không để bụng, thậm chí còn đang nói chuyện cười đùa.

"Từ khi Bạch di nương đi, Trương phủ chúng ta, đã lâu chua náo nhiệt như vậy."

"Đúng vậy, thiếu phu nhân thật sự may mắn, nếu là mấy năm trước, chưa chắc còn có thể làm chính thê, khi đó Bạch di nương được lão gia sủng ái, lễ nạp thϊếp so với lễ chính thê còn long trọng hơn, cả cuộc đời ta còn chưa thấy qua lễ thành thân long trọng như vậy."

"Hôm nay thiếu gia chúng ta thành thân cũng không kém, long trọng như thế, sợ là lão gia sẽ cảm thấy hổ thẹn vì đã cướp đi tình yêu người khác......"

"Suỵt, việc này không thể nghị luận, cẩn thận mạng nhỏ của các ngươi."

Hạ Thiên Tiếu nghe xong liền bối rối.

Đúng lúc này, cậu còn nghe thấy một số thanh âm kỳ quái.

Tiếp theo nháy mắt, mấy người trước mắt chưa kịp lên tiếng, đến giãy giụa cũng không có, liền nhẹ nhàng ngã xuống trên mặt đất, Hạ Thiên Tiếu không biết âm thanh đó là gì, còn tưởng rằng Trương Thế Mạc tới, hoảng loạn mà co rúm lại trên giường.

Cậu cũng biết mấy động tác này của mình chẳng có tác dụng gì, dù sao cậu cũng không có chút sức lực nào để giãy giụa, chỉ cần Trương Thế Mạc mốn, chỉ cần vớt cậu một phen là có thể tận tình hưởng thụ.

Hạ Thiên Tiếu sáng sớm có thể bình tĩnh như vậy, chủ yếu là cho rằng Thái Tử bọn họ có thể tìm tới.

Ai biết, Hạ Tử Sâm bọn họ vô dụng như vậy, tốt xấu cũng là tam đại đầu sỏ, hừ.

Cuối cùng, Hạ Thiên Tiếu giãy cũng không giãy được, bị người tới cầm bả vai.

Hạ Thiên Tiếu lắc đầu, khăn voan đỏ trước mắt nháy mắt liền bị vén lên, cậu vội vàng nhắm mắt lại, đồ vật trong miệng cũng bị người tới lôi ra, cậu bò về phía ổ chăn như một con rùa, nước mắt cậu cũng chảy ra.

Mẹ nó, một đời anh danh, muốn hủy ở đêm nay sao?

Tại sao người khác xuyên thư cũng không thảm như cậu vậy?

Hạ Thiên Tiếu không trốn được bao lâu, người nọ liền vươn tay, nắm lấy cằm cậu, ép mặt cậu về phía mình.

Bỗng dưng, cậu nghe thấy một tiếng cười khẽ quen thuộc.

"Lục đệ ở trong cung khi cùng ta tranh luận, cũng không thấy nhát gan như vậy."

Hạ Thiên Tiếu vội vàng mở to mắt.

Khoảng khắc nhìn thấy Thái Tử, cậu trước nay chưa bao giờ cảm thấy khuôn mặt này thuận mắt thân thiết như vậy, quả thực là thân thiết khiến người rơi lệ đầy mặt, nghĩ đến đây, cậu lại rơi nước mắt, "Sao giờ ngươi mới đến?"

Sau lưng Hạ Tử Sâm, là hạ nhân bị hắn đánh bất tỉnh.

Trong tay hắn còn nhéo mặt Hạ Thiên Tiếu, thấy cậu khóc, khẽ cau mày, thế nhưng thả nhẹ vài phần lực đạo, "Lục đệ khóc như vậy, thật đúng là nhìn thấy mà thương, trách không được có thể bị người ta coi trọng đoạt đi, thiếu chút nữa làm tân nương tử."

Lúc này, hắn còn có tâm tư đùa giỡn.

Hạ Thiên Tiếu muốn cắn hắn, nhưng lại tức giận quay đầu đi.

"Bất quá bổn cung xem lục đệ tựa hồ không cần giúp đỡ nhiều lắm," Hạ Tử Sâm ý xấu nói, "Còn có tinh thần chơi tiểu tính tình, không bằng lục đệ liền tiếp tục ở chỗ này, Trương gia tuy không bằng hoàng cung, nhưng tốt xấu cũng là một nguyên thủ quốc gia, nhất định có thể sống cả đời vinh hoa phú quý."

Hạ Thiên Tiếu quay đầu, "Ta xem tướng mạo hoàng huynh cũng là đứng đầu, hoàng huynh nếu là huynh trưởng, sao không lưu lại hưởng hạnh phúc thay cho đệ đệ?"

"Thật là một cái miệng giỏi," Hạ Tử Sâm lại siết chặt mặt cậu, nâng lên, "Từ trước bổn cung như thế nào lại không phát hiện ra chứ?"

Hai người gần nhau đến mức hơi thở cũng gần trong gang tấc.

Hạ Tử Sâm cũng là lúc này mới phát hiện, đoi mắt Hạ Thiên Tiếu đầy nước, ảnh ngược lại đôi mắt hắn, bởi vì mới khóc, trên lông mi thậm chí còn có dính bọt nước, chậm rãi trượt xuống dưới, rơi xuống trên tay hắn.

Lần này hắn không rút tay lại.

Chăn đỏ thẫm, màn đỏ rực như lửa khiến sắc mặt Hạ Thiên Tiếu càng thêm trắng nõn, cơ hồ giống như người từ trong tranh, thần sắc giận dữ của cậu không thèm che giấu, nhưng lại không chọc người phiền giận.

Tay Hạ Tử Sâm di chuyển xuống dưới dừng ở trên cổ trắng như tuyết của Hạ Thiên Tiếu.

Cuối cùng chặt chẽ nắm lấy.

"Lục đệ," thanh âm hắn giống như nói mê, "Lần này ra ngoài, lục hoàng tử bất hạnh bị kẻ gian ám toán, mất tại Trai Châu, ta sẽ để cả nhà Trương gia chôn cùng ngươi, ngươi xem có tốt không?"

*****

Manhh: Ét o ét, giải cíu Thiên Tiếu