Chương 26: công tam, tổng thụ, bạch nguyệt quang cùng nhau ăn cơm

Ôn Đồ Nam dạy xong một ngày khóa, tâm hắn luôn thấp thỏm bất an mở ra di động tắt máy hồi lâu, nhưng mà làm cho hắn ngoài ý muốn chính là, trừ bỏ Tống Yến cùng hắn đã phát cái tin tức nói phải ra ngoài một thời gian , thế nhưng không có tin tức khác.

Xem ra Cảnh Lê thật sự không có nói cho bọn họ sự việc sáng nay.

Ôn Đồ Nam không khỏi thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng trong lòng như cũ có chút bàng hoàng.

Hắn không cảm thấy Cảnh Lê thật sự sẽ đơn giản như vậy mà bị thuyết phục, cũng tuyệt đối sẽ không liền như vậy cam chịu, hắn suy nghĩ đến ba vị người yêu làm bạn với hắn hồi lâu ái, nhất thời cũng không biết giải quyết như thế nào.

Tuy rằng hắn trong lòng kiên quyết mà lựa chọn A Hạc, nhưng hắn đồng dạng vì hậu quả lựa chọn mà cảm thấy lo lắng, rốt cuộc hắn đối với tính cách ba người lại quá hiểu biết bất quá, hắn không cảm thấy bọn họ sẽ dễ dàng mà một ở hai đi……

Hắn bị khó xử cũng còn tốt, sợ nhất chính là A Hạc đi theo chịu liên lụy……

Hơn nữa mặc sâm cùng A Hạc vẫn là anh em họ, nếu xử lý không được, ngày sau ảnh hưởng đến quan hệ anh em họ của bọn họ, vậy hắn liền tội lỗi đầy mình……

Nghĩ vậy chút, Ôn Đồ Nam lại đau đầu lên, nhưng lại nghĩ đến hắn còn có A Hạc, bực bội cũng dần dần biến mất.

A Hạc là ước nguyện nhân gian, là hải đăng duy nhất trong cuộc đời hỗn loạn của hắn, tất cả cùng so sánh với hắn, đều không tính được cái gì.

Chẳng sợ cuối cùng hắn cái gì cũng không chiếm được, cái gì cũng đều mất đi, nhưng chỉ cần hắn đã từng có được A Hạc, hắn liền tuyệt đối sẽ không hối hận.

Bất quá, đêm nay nên nói như thế nào để thuyết phục Cảnh Lê cùng bọn họ bỏ đi đoạn tình cảm này, Ôn Đồ Nam có chút đau đầu.

Ôn Đồ Nam đi đón Tô Hạc vừa tan tầm, khi hai người ngồi trên xe, Ôn Đồ Nam gọi điện thoại cho Cảnh Lê, kêu hắn lại đây cùng bọn họ đi ăn một bữa cơm.

Hai người ở trên xe đợi, Cảnh Lê thực mau xuất hiện, hắn nhìn đến Tô Hạc ngồi bên cạnh ghế lái, tự giác ngồi xuống hàng phía sau.

Dọc theo đường đi, ba người có tâm tư khác nhau, đều không có nói chuyện, không khí có chút cứng đờ.

Ôn Đồ Nam nghĩ thầm có nên dỗ dành Cảnh Lê, liền chủ động mở miệng nói: “Chúng ta đi ăn lẩu đi.”

Buổi sáng Cảnh Lê liền nhắc tới muốn ăn lẩu, Ôn Đồ Nam tự nhiên muốn làm cho đối phương cao hứng.

Cảnh Lê rốt cuộc có thể cùng Ôn lão sư âu yếm cùng nhau ăn lẩu, nhưng hắn cũng không cao hứng, hắn bất động thanh sắc mà kéo kéo khóe miệng, nghĩ thầm Ôn lão sư còn cho rằng hắn là tiểu hài tử, một cái lẩu là có thể dễ dàng đuổi hắn.

Nhưng hắn lại không bỏ được giận dỗi với Ôn lão sư, chỉ có thể biệt nữu mà ừ một tiếng: “Ta sao cũng được.”

Tô Hạc cũng là nhàn nhạt nói: “…… Được.”

Tới tiệm lẩu, Ôn Đồ Nam đặt cái phòng, hắn gọi người phục vụ tới gọi món ăn.

Người phục vụ nhìn ba vị khách nhân so với nam minh tinh dường như mỗi người mỗi vẻ, thái độ càng thêm ân cần: “Chúng ta cửa hàng chiêu bài là cay rát nồi, ớt ma nồi, nếu khách nhân các ngươi có thể ăn cay có thể lựa chọn nếm thử.”

Ôn Đồ Nam cùng Cảnh Lê không hẹn mà cùng nói: “làm cái nồi lẩu uyên ương đi.”

Người phục vụ trực tiếp hô: “A?”

Bọn họ cửa hàng chính là tiệm lẩu chính tông, rất ít có người gọi uyên ương lẩu, nếu là ngày thường có người muốn uyên ương lẩu, hắn trong lòng khẳng định dỗi một câu không thể ăn cay với tiểu hài tử bên cạnh, nhưng nhìn đến ba người trong đó có một người bộ dáng thanh lãnh như tiên, hắn bỗng nhiên liền nghĩ thông suốt.

Xác thật,tiểu tiên nam không thể ăn cay!

Vì thế hắn cung kính mà làm cho phòng cái uyên ương lẩu.

Ôn Đồ Nam là nhớ rõ Tô Hạc không thể ăn cay, nhưng lại nhớ Cảnh Lê thích ăn cay, cho nên chỉ có thể gọi uyên ương lẩu, mà ngày thường Cảnh Lê ra cửa ăn lẩu chỉ gọi lẩu cay, hôm nay phá lệ, thế nhưng cũng gọi uyên ương lẩu.

Trời biết Cảnh Lê thời điểm gọi lẩu trước tiên nghĩ đến chính là thân thể không tốt của Tô Hạc, liền chủ động gọi uyên ương lẩu.

Chờ lẩu cùng đồ ăn đều đã đem lên, bọn họ lại bắt đầu an tĩnh mà ăn cơm.

Ai cũng chưa chủ động mở miệng, rốt cuộc sợ một khi mở miệng chính là sự việc sẽ tan vỡ.

Bất quá cái lẩu xác thật ăn rất ngon, cay thực đã ghiền, Cảnh Lê ăn thật sự là vui sướиɠ, tâm tình cũng không bực bội như vậy .

Ngay cả Ôn Đồ Nam không thế nào ăn cay đều không khỏi ăn nhiều mấy ngụm, cái trán trắng nõn hiện lên một tầng mồ hôi mỏng, cũng cảm nhận được tư vị cái lẩu cay rát làm người nghiện.

Tô Hạc ở bên cạnh ăn một bên rau xanh, thấy bọn họ ăn thực vui sướиɠ có chút tò mò nồi lẩu cay rát kia thật sự liền ăn ngon như vậy sao, hắn từ khi sinh bệnh liền vẫn luôn ăn uống thật sự thanh đạm, sau khi ốm đau tra tấn hắn liền cơm đều ăn không vô, hiện giờ thân thể tựa hồ tốt lên một chút, nhìn cái lẩu hồng du tiên ma thế nhưng cũng có một tia muốn ăn.

Hắn đang chuẩn bị kẹp một khối cay trong nồi thịt bò, Ôn Đồ Nam cùng Cảnh Lê lập tức ngăn trở hắn.

“Ngươi làm gì?!”

Hai người lại lần nữa không hẹn mà cùng nhau nói, thanh âm còn có chút lớn.

Tô Hạc sợ tới mức thịt bò rớt xuống lại, hắn luyến tiếc mà nhìn lướt qua nồi lẩu cay kia, nâng lên mắt nhìn bọn họ, ánh mắt có chút ngốc: “Xem bộ dáng các ngươi ăn thực thích, ta cũng muốn nếm thử một ngụm……”

Ôn Đồ Nam kỳ quái mà nhìn Cảnh Lê một cái, hắn cảm thấy Cảnh Lê hôm nay quái quái, nhưng hắn cũng không quá để ý, chỉ là buồn cười lại bất đắc dĩ mà đối với Tô Hạc nói: “Ngươi không phải không thể ăn cay sao?”

Tô Hạc tự tin không đủ mà giải thích: “Liền nếm thử một ngụm……”

Ôn Đồ Nam còn chưa nói cái gì, Cảnh Lê liền trước tiên nhăn lại mi: “Cay như vậy, ngươi sao có thể ăn, thân thể còn ——”

Bỗng nhiên nghĩ đến chính mình đáp ứng đối phương giấu diếm việc đó, hắn đang nói đột nhiên im bặt.

Ôn Đồ Nam nghi hoặc mà nhìn về phía hắn, hắn hỏi: “Ngươi như thế nào biết A Hạc không thể ăn cay?”

Cảnh Lê bĩu môi, quay mặt đi có chút chột dạ nói: “Hắn vừa thấy chính là không thể ăn cay, không thể ăn cay còn cứng đầu muốn ăn, ăn hư bụng đừng trách ta không nhắc nhở a.”

Tô Hạc không nghĩ tới chính mình bỗng nhiên ý tưởng hứng lên bị hai người đều bác bỏ, hắn bất đắc dĩ mà thu hồi chiếc đũa, gục đầu xuống, ngữ khí có chút mất mát: "Thôi bỏ đi……”

Ôn Đồ Nam luyến tiếc Tô Hạc thất vọng, hắn liền gắp cho Tô Hạc một kẹp khối thịt bò cay trong nồi, lại lấy cái ly sạch sẽ đổ vào chén nước, dùng nước đảo qua vài miếng, mới đưa cho Tô Hạc ăn một lần.

Tô Hạc ánh mắt sáng lên, hắn nhợt nhạt cong môi lên, đối với Ôn Đồ Nam nhỏ giọng nói cảm ơn, sau đó liền kẹp lên khối thịt bò ăn.

Bất quá thịt bò dù đã đảo qua nước , nhưng đối với Tô Hạc không thế nào ăn cay mà nói thì nó vẫn là cay, hắn ăn một ngụm đã bị cay đỏ mặt, gương mặt trắng nõn hiện lên nhợt nhạt hồng, môi phấn nộn cũng bị cay đỏ, giống như là tranh thuỷ mặc bỗng nhiên điểm hồng, lập tức hoạt sắc sinh hương.

Cảnh Lê vẫn luôn lặng lẽ nhìn Tô Hạc, thấy đối phương quả nhiên bị cay rồi, hắn vội vàng lấy cho đối phương một ly trà, đưa cho đối phương súc miệng.

Tô Hạc tổng cộng tính hoãn đi vị cay kia, hắn đối với Cảnh Lê cũng nhẹ nhàng nói cảm ơn, kế tiếp liền không dám nếm thử cái vị lẩu cay rát nữa .

Ôn Đồ Nam nghiêng về một phía có vẻ giống là người ngoài, hắn không thể tưởng tượng mà nhìn Cảnh Lê một cái, thật sự không hiểu được thái độ hôm nay của đối phương như thế nào bỗng nhiên lại thay đổi.

Buổi sáng Cảnh Lê còn áp chế lửa giận công bố muốn tìm A Hạc tính sổ, buổi chiều như thế nào liền bắt đầu quan tâm A Hạc……

Bất quá, Cảnh Lê không có đối với Tô Hạc đối chọi gay gắt, Ôn Đồ Nam cũng coi như là thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Một bữa cơm sau khi kết thúc, Ôn Đồ Nam trước tiên đem Tô Hạc đưa về nhà, hắn nói với Tô Hạc: “Ngươi đi về trước chờ ta, ta cùng Tiểu Lê nói một chút.”

Tô Hạc vừa thấy hai người liếc mắt một cái, nhàn nhạt gật đầu, liền xuống xe.

Chờ đến khi Tô Hạc vừa rời đi, Ôn Đồ Nam cùng Cảnh Lê như cũ trầm mặc một hồi lâu.

Ôn Đồ Nam suy nghĩ, hắn nên khuyên đối phương như thế nào.

Lúc này, Cảnh Lê lên tiếng trước, hắn đầu tiên là thở dài, có chút mỏi mệt nói: “Ôn lão sư, ta biết ngươi muốn nói cái gì, nhưng là ta sẽ không rời khỏi ngươi, lúc trước chúng ta cũng nói vẫn luôn sẽ ở bên nhau……”

“…… Xin lỗi, Tiểu Lê, ta cũng không biết nên làm như thế nào, nhưng ta thật sự thực thích A Hạc, cũng không thể không cho hắn tình cảm bình đẳng.”

Cảnh Lê sửng sốt, theo sau tự giễu mà cười: “Ta đã từng muốn làm cho ngươi vì ta mà từ bỏ Tô Mặc Sâm cùng Tống Yến, nhưng ngươi lại nói bọn họ đối với ngươi đều rất quan trọng, còn nói nếu ta không tiếp thu được có thể tùy thời rời đi…… Ta cuối cùng vẫn là thỏa hiệp, cùng bọn họ chia sẻ yêu ngươi, hiện giờ Tô Hạc về, vì hắn lập tức liền có thể dứt bỏ ba người chúng ta, Ôn lão sư, ngươi thật sự thực tàn nhẫn……”

Ôn Đồ Nam lòng có chút đau, hắn rũ mắt xuống, lại lần nữa áy náy nói: “Thực xin lỗi……”

“Ta không cần ngươi nói cái gì thực xin lỗi!” Cảnh Lê bực bội mà đấm xuống ghế dựa, hắn cau mày từ kính chiếu hậu nhìn phía khuôn mặt áy náy của đối phương, hắn thật mạnh phun ra một hơi, nói: “Ôn lão sư, ta còn có thể lại vì ngươi thỏa hiệp một lần, ngươi thích Tô Hạc, ta đây đồng ý hắn gia nhập chúng ta, như vậy có thể đi?”

Hắn trong lòng nghĩ Tô Hạc đã bị bệnh nan y, hắn không cần thiết bởi vì một cái tình địch sẽ chết liền từ bỏ người hắn yêu, hơn nữa…… Chờ thời điểm Tô Hạc vừa rời đi, Ôn lão sư nhất định sẽ thực thương tâm, đến lúc đó hắn tốt xấu cũng có thể bồi.

Ôn Đồ Nam không nghĩ tới Cảnh Lê thế nhưng còn nguyện ý vì hắn thỏa hiệp lần thứ hai, hắn sửng sốt hồi lâu, ngay từ đầu kiên định lựa chọn trở nên chần chờ.

Hắn không phải không thích Cảnh Lê, rốt cuộc ở bên nhau đã lâu như vậy, Cảnh Lê cũng thật sự đã từng đi vào trong lòng hắn, hiện giờ hắn vì A Hạc muốn từ bỏ đối phương, hắn trong lòng cũng là khó chịu cùng áy náy.

Hiện giờ đối phương lại ép dạ cầu toàn như vậy, hắn trong lòng áy náy lại lần nữa tăng thêm.

Hắn đau đầu mà than một tiếng, khó xử không thôi.

“Được, ngươi để ta suy nghĩ lại……”

Ôn Đồ Nam cuối cùng vẫn là tạm thời kết thúc cái đề tài này , hắn vốn định đưa Cảnh Lê về trường học, nhưng Cảnh Lê cự tuyệt hắn, chính mình gọi xe trở về.

Nhìn bóng dáng Cảnh Lê hơi hơi mệt mỏi, Ôn Đồ Nam không khỏi nhéo nhéo cánh mũi chính mình, hắn đồng dạng cảm thấy mệt mỏi không thôi.

Tô Hạc hồi về đến nhà cảm giác thân thể lại không thoải mái, tựa hồ bởi vì ăn ớt cay, dạ dày cảm giác nóng rát hắn nhấp môi đổ ly nước ấm cho chính mình, uống đi xuống.

Hiệu quả không lớn, Tô Hạc chỉ có thể lại lần nữa lấy ra bình thuốc, lấy ra bên trong thuốc giảm đau nuốt xuống.

Ôn Đồ Nam mới vừa tiến vào liền thấy Tô Hạc uống thuốc, hắn nhìn đến mặt sắc Tô Hạc có vẻ không tốt, một bộ dáng lung lay sắp đổ, hắn vội vàng đi lên đỡ lấy đối phương, quan tâm nói: “Làm sao vậy, sắc mặt thấy thế nào điều không tốt?”

Tô Hạc bị Ôn Đồ Nam bắt lấy, cảm giác thân thể tựa hồ có chút thoải mái, tác dụng của thuốc còn không bằng cùng đối phương tiếp xúc thân thể, hắn không khỏi ỷ ở trong lòng ngực đối phương, nhẹ giọng nói: “Không có việc gì, khả năng buổi chiều ăn cay dạ dày không thoải mái, ta đã uống thuốc xong……”

Ôn Đồ Nam ôm lấy Tô Hạc, hắn ngoài miệng bất đắc dĩ chỉ trích: “Xem đi, nói không cho ngươi ăn cay.” Tay lại vì Tô Hạc xoa xoa bụng.

Tô Hạc cảm giác khi Ôn Đồ Nam sờ chính mình, đau đớn giảm bớt không ít, hắn hơi rũ hàng mi dài, réo rắt tiếng nói hơi hơi khàn khàn, ngữ khí lại có chút làm nũng ý vị: “Đồ nam, ngươi sờ nữa sờ ta, thật thoải mái……”

Ôn Đồ Nam bị âm thanh làm nũng nói đến lổ tai nóng lên, khóe môi không khỏi giơ lên, giúp Tô Hạc xoa bụng.

Chỉ là xoa xoa, tay liền thăm tiến vào trong quần áo, không khí cũng trở nên ái muội.

Tô Hạc nhẹ nhàng phát run, tay Ôn Đồ Nam giống như là bị điện giật, vuốt ve đến nơi nào đều không khỏi cảm thấy từng đợt tê dại, đau đớn lúc trước phảng phất bị đôi tay kia mang đi, hắn hơi hơi đỏ mặt, nhẹ nhàng thở phì phò.

“Ngô…… Ân……” Chỉ hưởng qua một lần tư vị tìиɧ ɖu͙© thanh niên rêи ɾỉ đều là áp chế, nhưng tiếng nói réo rắt kẹp tiếng thở dốc khó nhịn mà rêи ɾỉ tựa như khúc nhạc thế gian nhất liêu nhân.

Ôn Đồ Nam nghe đến dục hỏa đốt người, hạ thân cũng dần dần trướng lớn.

Trên tay hắn động tác dần dần ái muội, hắn nhẹ giọng hỏi: “A Hạc, còn đau không?”

Tô Hạc nửa híp con ngươi, gương mặt lộ ra hồng phấn, mềm giọng nói trả lời: “Không đau…… Thực thoải mái.”

Ôn Đồ Nam hít sâu một hơi, ánh mắt hắn trở nên càng thêm sâu thẳm, có chút nguy hiểm, hắn ôn thanh nói: “Ta đây làm ngươi càng thoải mái, được không?”

Tô Hạc sửng sốt mà nhìn hắn, theo sau điểm nhẹ phía dưới.

“Được.”