Vu Đồ là kiểu người vô hình nhất trong văn phòng làm việc.
An phận làm việc, không kiêu không ngạo, gặp ai cũng là bộ dáng khách khí câu nệ, vẫn luôn làm con ốc sên cuộn trong vỏ ở nơi làm việc bé nhỏ của mình, thỉnh thoảng có người không kham nổi hết công việc của mình mới nhớ đến một người cực kỳ tốt bụng có thể phụ giúp bản thân, nói một chút lời cầu xin tủi thân là có thể khiến Vu Đồ mềm lòng ngay, vỗ ngực đảm bảo bản thân nhất định sẽ hoàn thành xuất sắc công việc này.
Cậu không nghe thấy đám người phía sau chê cười cậu là quả hồng mềm, cậu chỉ cảm thấy có thể giúp đỡ người khác thực sự quá rốt rồi.
Mãi mãi là kẻ tầm thường nhất, chỉ có bị người quan sát thật kỹ lưỡng mới phát hiện thật ra người này trông cũng rất được, đặc biệt là khi cười rộ lên, nuốt ruồi lệ như ẩn như hiện nơi đáy mắt lộ ra, càng tăng thêm một lớp sáng lung linh cho dáng vẻ của cậu.
Cánh môi hơi nhếch lên trông rất thích hợp để hôn, độ cong khi mỉm cười nhàn nhạt bên khóe miệng trông vô cùng dịu dàng nho nhã, lông mi dày rậm, phía cuối hơi cong lên, khi mắt nhìn qua hầu như có thể mê hoặc cả một người.
Vu Đồ luôn mặc áo sơ minh trắng rất quy củ, vạt áo phía dưới luôn dắt vào lưng quần, vòng eo xinh đẹp ấy dán sát lớp quần áo cũng phác họa phần dưới có vẻ trông rất rõ ràng, quần âu ôm lấy vùng hông tròn đầy, bờ mông còn có chút cong lên, chưa bị ai đó nhìn cho đã lại ẩn hiện giấu trong lớp vải quần phía dưới.
Mái tóc xem chừng mềm mại không thôi, nếu chỉ dùng ngón tay luồn vào vò một phen trái lại cũng coi là một chuyện tốt, tốt nhất là làm như vậy ở trên giường, nắm lấy đầu cậu ép buộc cậu nhận lấy nụ hôn với chính mình, dùng răng gặm cắn cánh môi hồng nhuận, đầu lưỡi liếʍ qua khắp nơi trong vòng miệng cậu, ép cho cậu nhỏ giọng nức nở...
Vu Đồ luôn luôn cho rằng bản thân là người rất an phận.
Cậu không tranh giành, quan điểm sống rất đứng đắn, trong cái giới công sở ăn thịt người này cũng lăn lộn thành một dạng tồn tại không có quan hệ đau khổ, mặc dù chẳng kết thêm bạn bè được là bao, nhưng Vu Đồ sống vẫn rất vui vẻ.
Dưới cơn tê liệt của rượu cồn, cậu thu mình lại ở góc bữa tiệc, cười ngờ nghệch, đuôi mắt cong lên, đôi môi bị tưới cho căng mọng vô cùng câu dẫn người khác.
Không một ai sẽ để ý đến kẻ vô hình này, cho dù bởi vì nhiệt độ không ngừng tăng lên trong thân thể mà cởi ra mấy cúc áo, lộ ra một mảng trắng mịn xương quai xanh khiến vô số người nhìn thấy sẽ không nhịn được nuốt nước miếng, cũng chẳng có ánh nhìn nào chịu ý dừng lại trên người cậu.
Hôm nay công ty liên hoan, tất cả mọi người đều ăn mừng rất vui vẻ, Vu Đồ cũng nghĩ phải chúc mừng bản thân luôn luôn nỗ lực cày cuốc, bèn uống vài chén rượu.
Sơ sót không để ý nồng độ của rượu, mấy ly vào bụng đã vô cùng cay nóng, nhưng hương vị quả thật cứ khiến người ta thèm khát, Vu Đồ không đành lòng đặt nửa chén rượu xuống, thế là giống như một chú mèo cẩn thận liếʍ những giọt rượu trên thành ly, cuối cùng để lộ nụ cười thỏa mãn.
Bầu không khí dần dần khô nóng lên, từng đợt xao động do cồn rượu đem tới không ngừng tăng trên người mình, lại cứ ngốc nghếch thật thà cho rằng tự mình cảm thấy khó chịu, lặng lẽ bỏ ly rượu xuống đi đến phòng vệ sinh phía xa nhất của hành lang, một dòng nước mát dội qua mặt xong, Vu Đồ giật cả mình, dùng nét mặt mờ mịt ngẩng đầu nhìn khắp người chính mình dường như muốn tỏa nhiệt trong gương.
Có vài lọn tóc bị dính nước ướt, dính chặt vào làn da, Vu Đồ đưa tay gạt đi, mãi mới chỉnh lại một kiểu tóc miễn cưỡng cảm thấy có chút hài lòng, cậu xoay người muốn rời khỏi nhà vệ sinh, lại không rằng sẽ đυ.ng phải một người.