Chương 96

Lúc ăn, Bạch Vũ Mông chủ động đem khoai tây cắt sợi đặt trước mặt Lục Quy Lan, ân cần nói: "May là khoai tây trữ được lâu, tay nghề của ta cũng không tệ lắm, ngươi nếm thử, thích thì ngày mai ta làm tiếp cho ngươi, trong không gian Hà Khinh còn trữ không ít khoai tây."

Lục Quy Lan hơi hơi gật đầu, nể mặt gắp một chiếc đũa bỏ vào trong miệng, nhai hai cái, gật đầu nói: "Cũng không tệ lắm."

Bạch Vũ Mông chỉ một thoáng kích động không biết như thế nào cho phải, "Ngươi thích là tốt rồi!"

Hà Khinh: "......" Liền này còn có mặt mũi nói hắn không đáng giá?

Giống cơm xào rau loại thức ăn trân quý này, Hà Khinh cũng không có nhiều trong không gian, bởi vì Lục Quy Lan thích, mấy người cam chịu để về sau cho nàng ăn, từng người chọn mặt khác đồ ăn.

Cơm nước xong, Lục Quy Lan chịu không nổi ánh mắt nóng rực của Bạch Vũ Mông cùng Hà Khinh, trực tiếp trở về phòng ngủ chính, Văn Băng Hạ cùng Bạch Vũ Mông hai người ở phòng khách thương lượng kế hoạch kế tiếp.

Thương lượng xong không sai biệt lắm 8 giờ, Hà Khinh không về phòng mình, mà là đi theo Bạch Vũ Mông vào phòng nàng.

Hà Khinh đóng cửa lại, nói: "Ngươi còn nói ta cái gì, không biết ngươi vừa rồi xem mặt Lục Quy Lan mê mẩn tới cỡ nào."

Bạch Vũ Mông ngượng ngùng: "Ta làm sao biết Lục Quy Lan như vậy xinh đẹp, ta vừa nhìn thấy nàng liền tâm động không thôi."

Nàng nói xong nhìn thần sắc Hà Khinh, thử thăm dò hỏi: "Công bằng cạnh tranh, ngươi cảm thấy thế nào?"

"Cái gì công bằng cạnh tranh?" Hà Khinh nghi hoặc nói.

"Chính là ta và ngươi đồng thời theo đuổi Lục Quy Lan, ai theo được thì theo."

Hà Khinh trừng lớn đôi mắt: "Ngươi không phải nữ sao? Lục Quy Lan cũng là nữ nhân!"

Bạch Vũ Mông xem Hà Khinh giống như đang xem một thứ kỳ dị: "Ngươi sẽ không cho rằng chỉ có nam nhân cùng nữ nhân mới có thể ở bên nhau, nữ nhân cùng nữ nhân không thể đó chứ?"

Hà Khinh: "......" Hai nữ nhân vì cái gì muốn ở bên nhau!

"Cổ đại đã có đồng tính rồi, Hà Khinh, ngươi lên tới đại học mà còn chưa từng nghe nói tới đồng tính luyến ái sao?"

Hà Khinh: "......"

"Xem bộ dạng ngu ngốc này của ngươi, nếu ngươi có thể theo đuổi được Lục Quy Lan thì ta và ngươi cùng họ." Bạch Vũ Mông đắc ý nói, "Ngươi xem ta đi, qua hai ngày ngươi phải kêu Lục Quy Lan là tẩu tử."

Hà Khinh tâm loạn như ma, nghe được Bạch Vũ Mông nói miễn cưỡng từ đám chỉ rối rút ra một đầu, "Bạch Vũ Mông ngươi trước đừng đắc ý, ta không bằng ngươi giỏi làm người khác thích, nhưng Lục Quy Lan nếu có khả năng thích nữ nhân, ngươi cũng không phải là nữ nhân kia, đừng quên còn có Văn Băng Hạ, ngươi cảm thấy Lục Quy Lan sẽ chọn ngươi không chọn Văn Băng Hạ?"

Bạch Vũ Mông: "...... Băng Hạ không nhất định thích Quy Lan."

Hà Khinh trợn mắt xem thường, "Không thích mà tự tay đút đồ ăn đút nước uống, đối nàng nói gì nghe nấy, bộ ngươi thật sự cho rằng Băng Hạ rất muốn thực hiện hiệp ước trước khi mạt thế?"

Bạch Vũ Mông hoàn toàn không lời nào để nói.

Ở nàng xem ra, Lục Quy Lan dung mạo xinh đẹp, không có khả năng có người sau khi nhìn mặt nàng mà không thích, mà Văn Băng Hạ ở trước mạt thế liền bồi ở bên người Lục Quy Lan, nói không chừng đã sớm đối Lục Quy Lan rễ tình đâm sâu, cho nên mới nguyện ý nuông chiều Lục Quy Lan. chạm đất Quy Lan.

Đáng giận nàng trước đó thế nhưng không nhận thấy được không thích hợp.

Bạch Vũ Mông cùng Hà Khinh hai mặt nhìn nhau, đồng thời thở dài một hơi.

Hai đứa độc thân từ bé mới vừa biết yêu liền thất tình.

3 giờ sáng, Lục Quy Lan xác nhận Văn Băng Hạ đang ngủ say không dễ tỉnh, nàng dậy thay đổi quần áo đi ra toà lầu.

Ban đêm thành trấn cũng không an tĩnh, dưới ánh trăng, các tang thi kéo bóng dáng đen nhánh du đãng, thường thường phát ra gào rống.

Lục Quy Lan làm hệ thống 666 hỗ trợ tìm được nơi tụ tập gần đây nhất của tang thi, tránh thoát tang thi trên đường mà chạy tới đó.

Nàng không có thức tỉnh dị năng, lại không có biện pháp giải thích lai lịch dây leo, chỉ có thể buổi tối chính mình lén ra ngoài tìm tinh hạch làm dây leo thăng cấp tiến hoá.

Lục Quy Lan sở dĩ dám một mình đi ra là bởi vì hệ thống 666 giúp nàng trắc định thân thể tố chất phát hiện tin tức tố của nàng có thể hấp dẫn tang thi, khiến cho tang thi choáng váng, mê hoặc tang thi gϊếŧ hại lẫn nhau.

Lục Quy Lan trăm triệu không nghĩ tới có một ngày tin tức tố của mình vậy mà có thể trở thành đại sát khí.

5 giờ, sắc trời mông lung nổi lên ánh sáng, Lục Quy Lan đã cho dây leo hấp thu mười cái tinh hạch, ngoại hình dây leo không có thay đổi, thế nhưng tiến hóa ra không gian.

Tuy rằng không gian không lớn, nhưng dùng để chứa số tinh hạch còn dư lại thì dư dả.

Nó chính mình thu tinh hạch, muốn khi nào hấp thu đều có thể, bất quá hệ thống 666 nói dây leo hấp thu một lần tinh hạch thì cần tiêu hóa ba ngày.

Trước khi Văn Băng Hạ tỉnh dậy, Lục Quy Lan vội trở lại phòng ngủ chính, thay áo ngủ nằm xuống bên cạnh Văn Băng Hạ, nghe mùi hương nhàn nhạt trên người Văn Băng Hạ nhắm mắt lại.

Lại lần nữa tỉnh giấc đã là 8 giờ sáng, bên ngoài sắc trời đại lượng, Văn Băng Hạ có để nước lại cho Lục Quy Lan, Lục Quy Lan rửa mặt xong đi ra cửa, chỉ nhìn thấy Hà Khinh đang ngồi ở sô pha phòng khách.

Hà Khinh thấy nàng ánh mắt sáng lên, rồi sau đó giống như nghĩ đến cái gì, lập tức thu liễm thần sắc, nỗ lực không xem nàng nói: "Băng Hạ cùng Vũ Mông đi ra ngoài xử lý tang thi mới đến tụ tập bên ngoài, để ta lưu lại bảo hộ ngươi. Ngươi đói bụng không, muốn ăn gì không? Nếu muốn ăn cơm xào rau thì chờ Băng Hạ trở về mới được."

Lục Quy Lan không sao cả nói: "Tùy tiện cho ta cái bánh mì đi."

Gϊếŧ như vậy nhiều tang thi, nơi nơi đều là phần còn lại của chân tay đã bị cụt, nàng còn phải mò mẫm tìm tinh hạch cho dây leo trong đám tay chân cụt ấy, nhớ tới liền hết muốn ăn uống.

Khả năng còn cần thích ứng một đoạn thời gian.

Hà Khinh đưa cho Lục Quy Lan cái bánh mì mà hắn cảm thấy ăn ngon nhất, nhìn Lục Quy Lan mặt vô biểu tình ăn xong, như là đang ăn plastic, không khỏi sinh ra hoài nghi với khẩu vị của chính mình.

Khi Văn Băng Hạ cùng Bạch Vũ Mông trở về, Lục Quy Lan vừa mới ăn xong bánh mì, vừa thấy Văn Băng Hạ liền nói: "Ta khát."

Văn Băng Hạ nhìn ly nước trên bàn trà, nhắc nhở nàng nơi đó có nước.

Lục Quy Lan nói: "Đã nguội lạnh, ta muốn uống nước ấm."

Vì thế Văn Băng Hạ làm ra nước ấm đưa đến bên môi Lục Quy Lan.

Trong lúc đó, Bạch Vũ Mông cùng Hà Khinh ở một bên nghiêm túc nhìn, không phát ra một chút thanh âm, không giống đang vây xem, ngược lại như là đang nghiên cứu các nàng nhất cử nhất động.

Thời điểm rời khỏi toà lầu, Bạch Vũ Mông cùng Hà Khinh dừng ở phía sau dùng khí thanh kề tai nói nhỏ.

Bạch Vũ Mông: "Ta cảm giác Băng Hạ đối Quy Lan không có ý tứ kia."

Hà Khinh: "Ngươi cảm giác sai rồi." Rõ ràng ái muội muốn chết được, vậy mà tối hôm qua còn dám khẩu xuất cuồng ngôn nói làm hắn kêu Lục Quy Lan là tẩu tử.

Bạch Vũ Mông: "Ta đây lại quan sát thêm vậy."

Bạch Vũ Mông quan sát ba ngày, cũng không thể xác định.

Bởi vì Lục Quy Lan cùng Văn Băng Hạ mỗi lần tới gần giống như đều là Lục Quy Lan chủ động, Văn Băng Hạ "bị bắt" cùng nàng có một ít động tác thân mật.

Hà Khinh đối này có giải thích khác: "Ngươi cảm thấy ngươi hiện tại đi lên nói chính mình không sức lực làm Băng Hạ đút ngươi ăn cơm, Băng Hạ sẽ có phản ứng gì? Thật sự đút ngươi?"

Bạch Vũ Mông: "......" Dám chừng còn coi nàng như kẻ tâm thần.

Hà Khinh mất mát thở dài: "Ta hoàn toàn nhận thua, Lục Quy Lan cùng Văn Băng Hạ mới là trời sinh một đôi."

Bạch Vũ Mông từ phía sau thấy Lục Quy Lan ở lòng bàn tay Văn Băng Hạ cào một chút, Văn Băng Hạ nắm lấy đầu ngón tay quấy rối của nàng, lại không có buông tay, rốt cuộc hiểu ra: "Hà Khinh, ngươi đã đúng."

Về sau bọn họ vẫn là nên thu hồi tâm tư dư thừa, biết điều làm đồng đội thôi.

Ngày thứ tư, bọn họ ở trên đường cứu một nhóm nhỏ bốn người bị tang thi tấn công, bốn người là quan hệ thân thuộc, mẹ và con trai là người dị năng, cha và con gái là người thường. Vì bảo hộ người nhà, hai người dị năng mới lâm vào cảnh bị tang thi cùng nhau vây quanh, nếu Văn Băng Hạ không có ra tay, cả nhà bọn họ đều phải chết ở đây.

Sau khi được cứu, bọn họ hy vọng có thể gia nhập tiểu đội của Văn Băng Hạ.

Càng nhiều người dị năng, mới có thể càng bảo hộ tốt người nhà của mình.

Văn Băng Hạ đồng ý, Bạch Vũ Mông cùng Hà Khinh cũng không có ý kiến, Lục Quy Lan thấy cả nhà kia có xe riêng, sẽ không lên chung xe này, bĩu môi không nói gì thêm.

Buổi tối tìm một nơi nghỉ ngơi chỉnh đốn, Bạch Vũ Mông chủ động đi trò chuyện cùng gia đình kia, thái độ thân cận tự nhiên, thực dễ dàng làm người buông trái tim, "Ngươi thế nhưng là dị năng chữa lành? Thật là lợi hại!"

Chu Minh Minh, cũng chính là con trai nhà này bị ánh mắt sùng bái của nàng làm cho đỏ mặt, "Không có lợi hại như ngươi nghĩ, ta hiện tại chỉ có thể chữa khỏi một ít miệng vết thương nhỏ."

Bạch Vũ Mông nói: "Không cần tự coi nhẹ mình, sau khi tiến hóa ngươi tuyệt đối là đồ ăn ngon bị mọi người tranh đoạt."

Trên đường bọn họ không có thời gian trò chuyện, Bạch Vũ Mông thuận thế làm giới thiệu hai bên.

"Đây là đội trưởng chúng ta, Văn Băng Hạ, dị năng hai hệ nước lửa, nàng lợi hại cỡ nào thì lúc sáng các ngươi hẳn là đã thấy được."

Ánh mắt Chu Minh Minh nhìn về phía Văn Băng Hạ lóe sáng, tiếp theo Bạch Vũ Mông lại giới thiệu người khác hắn đều không có chú ý.

Chờ Bạch Vũ Mông giới thiệu xong, Chu Minh Minh chủ động đi đến trước mặt Văn Băng Hạ, ở trước mặt Lục Quy Lan, đỏ mặt nói: "Văn đội trưởng, cảm ơn ngươi đã cứu ta, đã cứu người nhà ta."

"Không khách khí." Văn Băng Hạ lễ phép nói.