Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Vạn Nhân Mê Alpha Không Muốn Nghịch Tập

Chương 94

« Chương TrướcChương Tiếp »
Thời điểm Văn Băng Hạ trở về không chỉ có cầm mấy bao thức ăn, phía sau còn nhiều thêm hai người, một nam một nữ, xem tư thế đi đường cùng thần thái bọn họ, Lục Quy Lan suy đoán bọn họ cũng là người dị năng.

Ở mạt thế, người thường không có gì để bảo hộ chính mình, phần lớn sẽ là hoảng hốt vô thố, người dị năng thì cho dù thần sắc cẩn thận, quanh thân cũng có một loại khí chất tự tin.

Lục Quy Lan thu hồi dây leo trong lòng bàn tay, nhìn bọn họ đến gần.

Văn Băng Hạ ý bảo hai người ngồi vào ghế sau, chính mình xoay người đi vào ghế điều khiển.

Văn Băng Hạ đi lên trước hết xem thần sắc Lục Quy Lan, khuôn mặt đối phương nhỏ nhắn trắng bệch, hư suy yếu nhược mà tựa lưng vào ghế ngồi, mắt đen ảm đạm, chỉ khi nhìn thấy nàng mới hiện lên một tia sáng.

"Ăn đi." Văn Băng Hạ đưa hết đồ ăn trong tay cho nàng.

Là một ít bánh mì đóng gói, bị Văn Băng Hạ đặt ở trên người, Lục Quy Lan không có động.

"Bọn họ là ai?" Lục Quy Lan nhíu mày hỏi.

Thông qua kính chiếu hậu, Lục Quy Lan thấy hai người phía sau đồng dạng mang thần sắc nghi hoặc.

Văn Băng Hạ lãnh đạm mà giới thiệu hai bên với nhau, "Lục Quy Lan, cố chủ của ta. Bạch Vũ Mông, Hà Khinh, ở siêu thị gặp được."

Bạch Vũ Mông cùng Hà Khinh ngồi ở phía sau nhìn không thấy Lục Quy Lan, cũng không hiểu biết nàng chi tiết, sau khi nghe Văn Băng Hạ nói nàng là cố chủ của Văn Băng Hạ, theo bản năng cho rằng nàng là một người dị năng còn lợi hại hơn cả Văn Băng Hạ.

"Ngươi hảo, ta kêu Bạch Vũ Mông, Hà Khinh là bạn đại học của ta." Bạch Vũ Mông tính cách rộng rãi, lập tức nhiệt tình chào hỏi.

Lục Quy Lan lại hoàn toàn làm lơ Bạch Vũ Mông, nàng vẫn không nhúc nhích, trừng mắt Văn Băng Hạ, "Ta không đồng ý ngươi dẫn người trở về, gặp được nguy hiểm làm sao bây giờ, ngươi tính cứu bọn họ mặc kệ ta?"

Văn Băng Hạ đối diện đôi mắt trừng lớn tròn xoe của Lục Quy Lan, bình tĩnh nói: "Bọn họ là người dị năng, ngươi sẽ càng an toàn."

Bạch Vũ Mông cùng Hà Khinh nghe vậy liếc nhau, nghe qua hình như Lục Quy Lan chỉ là một người thường, nàng dựa vào cái gì dùng ngữ khí ấy nói chuyện cùng Văn Băng Hạ?

Lúc ở siêu thị, Bạch Vũ Mông cùng Hà Khinh chính mắt thấy Văn Băng Hạ nước lửa song dị năng có bao nhiêu lợi hại, bọn họ không rõ người có dị năng lợi hại như vậy vì cái gì sẽ bị quản chế bởi một người bình thường.

Hai người trong lòng nghi vấn thật nhiều, nhưng chỉ vừa mới gặp mặt, còn không quen thuộc, không có tùy tiện đưa ra nghi vấn, chỉ là ngồi ở phía sau cẩn thận nghe động tĩnh phía trước.

Lục Quy Lan trầm mặc vài giây, vẫn là không cao hứng, bất quá không lại cự tuyệt Bạch Vũ Mông cùng Hà Khinh gia nhập, "Lần này cho qua, nhưng ta không thích quá nhiều người."

Không thích quá nhiều người?

Đáy lòng Văn Băng Hạ hiện lên một tia nghi hoặc.

Trước kia Lục Quy Lan bất luận đi đến đâu đều kéo theo bè bạn, bên người trước nay không ít hơn ba người.

Bất quá Văn Băng Hạ căn bản không có thời gian nghĩ lại, Lục Quy Lan lập tức tìm việc cho nàng làm.

"Ta đói đến không có sức lực, ngươi đút ta ăn bánh mì." Lục Quy Lan không khách khí nói.

Bạch Vũ Mông cùng Hà Khinh không khỏi trố mắt nhìn.

Nàng làm sao dám như vậy chứ.

Văn Băng Hạ không nhúc nhích, mắt thấy Lục Quy Lan giữa mày hơi hơi nhăn lại, môi đỏ chu ra không vui, thần thái cũng từ tức giận dần dần chuyển hướng ủy khuất, mắt đen tựa hồ muốn tẩm ra nước mắt.

"Ăn cái nào?" Văn Băng Hạ tự giác bình tĩnh hỏi.

Lục Quy Lan chỉ một cái đóng gói thoạt nhìn tốt nhất.

Văn Băng Hạ vươn tay lấy qua đồ ăn từ trên người nàng, dùng cái tay mới vừa rồi tiêu diệt mấy chục con tang thi ở siêu thị mở ra túi bánh mì, đút đến bên môi Lục Quy Lan.

Vẻ uỷ khuất trên mặt Lục Quy Lan biến mất, đổi thành đắc ý, "Coi như ngươi biết nghe lời."

Thần sắc uỷ khuất trên mặt Lục Quy Lan biến mất, biến thành đắc ý, "Tính ngươi nghe lời."

Mở ra môi đỏ cắn một ngụm, nuốt xuống xong nhíu mày nói: "Quá khó ăn, về sau đừng lấy nhãn hàng này nữa."

Nói xong lại không yêu cầu đổi, để Văn Băng Hạ đút ăn xong hết bánh mì.

Văn Băng Hạ lại dùng dị năng hệ nước tạo ra nước cho nàng uống.

Lục Quy Lan ăn no bụng, rốt cuộc buông tha Văn Băng Hạ.

Nhưng không đợi Văn Băng Hạ động tác, lại có oán giận khác: "Ngươi rời đi thời gian lâu như vậy mà chỉ cầm có mấy cái bánh mì? Trong xe không gian lớn như vậy, vì cái gì không lấy thêm nhiều đồ."

Bạch Vũ Mông ở phía sau nhíu mày, thế Văn Băng Hạ nói chuyện: "Hà Khinh đồng thời thức tỉnh dị năng hệ không gian cùng hệ gió, không gian của hắn được năm mét vuông, chứa đựng phần lớn đồ ăn trong siêu thị."

Bạch Vũ Mông nói những lời này vừa là giữ gìn Văn Băng Hạ, vừa là cảnh cáo Lục Quy Lan, làm nàng không cần đối Văn Băng Hạ quá phận, cũng không cần ỷ vào Văn Băng Hạ bao dung mà có ý kiến với sự gia nhập của bọn họ.

Rốt cuộc dị năng của bọn họ đều rất hữu dụng, không giống Lục Quy Lan, hoàn toàn là của nợ, trừ bỏ kéo chân sau, nhìn không ra có chút tác dụng gì.

Vừa mới tận mắt nhìn thấy Văn Băng Hạ thật sự đút bánh mì cho Lục Quy Lan, Bạch Vũ Mông cùng Hà Khinh há hốc mồm thiếu chút nữa không khép được, trong lòng không ngừng suy đoán nguyên nhân Văn Băng Hạ đối tốt với Lục Quy Lan như thế.

Lục Quy Lan nghe xong Bạch Vũ Mông nói không cao hứng, mở miệng muốn cãi lại Bạch Vũ Mông, Văn Băng Hạ nâng tay che lên cánh môi Lục Quy Lan, cảnh cáo nói: "Ngoan một chút."

Lục Quy Lan tức giận đến lỗ tai đều đỏ, giơ tay kéo tay Văn Băng Hạ, dùng hết sức lực, thậm chí dùng đầu lưỡi đẩy ra đều không đẩy được.

Chờ Lục Quy Lan kiệt lực từ bỏ, Văn Băng Hạ mới thu hồi tay, nắm lấy lòng bàn tay một chút ướŧ áŧ.

Mấy người ở trên xe nghỉ ngơi trong chốc lát, Văn Băng Hạ tiếp tục lái xe về hướng nam.

Bạch Vũ Mông rỗi miệng, trước cùng Hà Khinh nói, nói nói tự nhiên chuyển dời đến trên người Lục Quy Lan cùng Văn Băng Hạ.

Nàng tò mò hỏi: "Băng Hạ, Quy Lan như thế nào thành cố chủ của ngươi? Nàng trả cho ngươi tiền thuê là cái gì a?"

Văn Băng Hạ trước nhìn sang Lục Quy Lan, sợ nàng lại nổi giận, thấy Lục Quy Lan nhắm hai mắt ngủ rồi, trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi, thanh âm không lớn nói: "Ta là bảo tiêu của nàng, có hiệp ước một năm."

Bạch Vũ Mông kinh ngạc: "Ý ngươi là ở trước mạt thế?"

Được đến Văn Băng Hạ trả lời khẳng định, ánh mắt Bạch Vũ Mông nhìn Văn Băng Hạ liền thay đổi, cảm thán nói: "Băng Hạ, ngươi thật đúng là người tốt."

Lục Quy Lan như thế vênh mặt hất hàm sai khiến, người bình thường đã sớm mặc kệ, Văn Băng Hạ không chỉ có quản, còn nuông chiều, đút bánh đút nước, trấn an cảm xúc, cho dù là cha mẹ ruột đối với con cái đã thành niên đều có rất ít người sẽ như vậy.

Không có người nào sẽ chán ghét một người thiện lương, đặc biệt là ở mạt thế. Bạch Vũ Mông hai người tuy nói là xem Văn Băng Hạ dị năng xuất chúng chủ động cùng lại đây, lại cũng không hy vọng chính mình cùng một người xấu không biết giữ lời.

Bạch Vũ Mông càng thêm yên tâm với quyết định đi theo Văn Băng Hạ, nói: "Băng Hạ ngươi đừng lo lắng, ta cùng Hà Khinh biết Lục Quy Lan hơi có tính tiểu thư, nàng nếu là người của ngươi, chúng ta hiện giờ lại thành đồng bạn, chúng ta sẽ không so đo quá nhiều."

"Cảm ơn." Văn Băng Hạ nghiêm túc nói lời cảm tạ.

Văn Băng Hạ lại lái thêm hai giờ đồng hồ, Lục Quy Lan tỉnh, nàng xoa xoa đôi mắt, thanh âm mềm mại hỏi: "Đến đâu?"

Bạch Vũ Mông cùng Hà Khinh cảm thấy lỗ tai mình như bị lông chim phất qua, có chút ngứa, nhịn không được nhìn nhìn về phía trước.

Đáng tiếc chỗ ngồi của Lục Quy Lan hoàn toàn bị chặn, bọn họ đến giờ vẫn chưa biết được dung mạo Lục Quy Lan.

Văn Băng Hạ nói: "Sắp tới Sung thị rồi."

"Ta muốn đi WC." Lục Quy Lan mềm mại nói, gai nhọn trên người đều hóa thành kẹo bông gòn, ngọt ngào phiếm hương khí.

Bàn tay nắm tay lái hơi siết chặt, đôi mắt Văn Băng Hạ đảo qua gương mặt mê mang của Lục Quy Lan, "Ừ, chờ mười phút."

Bạch Vũ Mông bị thanh âm Lục Quy Lan câu có chút tâm ngứa, thầm nghĩ đại tiểu thư kiêu căng này mới vừa tỉnh ngủ nói chuyện thanh âm nhưng thật ra êm tai, có giọng nói như vậy, bộ dáng hẳn là không thể xấu được.

Mười phút sau, Văn Băng Hạ ngừng xe ở trước một tòa nhà căn hộ.

Chung quanh tang thi nghe được động tĩnh lập tức lung lay mà vây lại đây.

Văn Băng Hạ tính toán đi xuống rửa sạch tang thi, để Lục Quy Lan ngồi ở trong xe trước đừng cử động.

Bạch Vũ Mông vội vàng nói: "Ta cũng đi cùng."

Buổi tối không tiện lái xe, đợi gϊếŧ xong hết tang thi, bọn họ hẳn là sẽ ngủ tại đây.

Hà Khinh thấy Văn Băng Hạ sau khi gật đầu lại liếc nhìn Lục Quy Lan một cái, nói: "Ta nhìn nàng, ngươi yên tâm."

Lục Quy Lan nói: "Tốc độ mau một chút." Nói xong dùng áo khoác trùm ở trên đầu mình, làm bộ như không dám nhìn đến tang thi.

Bạch Vũ Mông vốn dĩ muốn nhân lúc xuống xe xem mặt nàng, giờ lại không xem được.

Ngoài xe thực mau truyền đến tiếng tang thi nghẹn ngào kêu cùng phần còn lại của chân tay đã bị cụt đứt gãy thanh âm.

Văn Băng Hạ hỏa hệ dị năng có thể trực tiếp đem tang thi đốt thành tro bụi, không biết Bạch Vũ Mông là loại dị năng hung tàn gì, thế nhưng trực tiếp đoạn cốt tước thịt.

Lục Quy Lan trong lòng nghĩ, dứt khoát xốc lên một chút áo khoác, nhìn về phía ngoài cửa sổ xe.

Bạch Vũ Mông trên tay cầm một phen cương đao, không ngừng chém tới những tang thi đang tới gần, Lục Quy Lan cảm thấy không đúng, ở trong xe không có thấy Bạch Vũ Mông cầm theo đao.

Nhìn kỹ lại mới thấy, cương đao kia liên kết cánh tay Bạch Vũ Mông, thế nhưng là tay nàng biến thành, hoá ra nàng là người dị năng hệ kim loại.
« Chương TrướcChương Tiếp »