Chương 26

Đại hội thể thao viên mãn kết thúc, cuối cùng hạng mục tiếp sức thi đấu bởi vì đồng đội quá mức kéo chân, Lục Quy Lan dùng hết toàn lực cuối cùng chỉ lấy được một khối huy chương đồng.

Ba đồng đội áy náy lại chột dạ, lãnh xong huy chương sau hướng Lục Quy Lan xin lỗi.

"Chúng ta ngày thường không nên chỉ lo học tập, không tham gia rèn luyện thể lực, lần tới đại hội thể thao mùa thu chúng ta tuyệt đối sẽ không lại kéo chân ngươi."

Lục Quy Lan nhàn nhạt nói: "Không sao." Nàng không nhất định sẽ tham gia đại hội thể thao mùa thu.

Giang Miểu cầm nước chào đón, ba người thấy nàng lại đây, rốt cuộc gương mặt lưu luyến rời đi.

Giang Miểu vặn ra nắp bình nước đưa đến bên môi Lục Quy Lan, Lục Quy Lan giơ tay tiếp nhận, uống một ngụm cười nói: "Ngươi như thế nào săn sóc ta như là săn sóc bạn gái? Ngay cả nắp bình cũng giúp ta vặn ra."

Giang Miểu nghe được hai chữ "Bạn gái", không biết vì sao trong lòng vừa động, nhìn Lục Quy Lan xinh đẹp mặt mày, trái tim càng đập càng nhanh, con ngươi rũ xuống che đi ngượng ngùng thình lình xuất hiện ở đáy mắt: "Cái gì bạn gái, liền không thể săn sóc bạn thân như vậy sao?"

Cách đó không xa một đám học sinh nhìn chằm chằm Lục Quy Lan cùng Giang Miểu, thấy hai người động tác, hiểu rõ nói: "Trách không được Lục Quy Lan có thể tiếp thu Giang Miểu, nếu là có người giúp ta vặn nắp bình đưa cho ta uống, ta cũng tiếp thu. Thật không nghĩ tới Giang Miểu cưng chiều Lục Quy Lan chẳng khác gì cưng chiều bạn gái."

"Giang Miểu nếu là nam, ta đều phải hoài nghi bọn họ đang yêu đương."

"Nếu Lục Quy Lan cùng Giang Miểu thật sự yêu đương, các ngươi đoán lão sư biết được có thể hay không gậy đánh uyên ương?"

"Tuyệt đối sẽ không!"

Người khác yêu đương sẽ ảnh hưởng học tập, hai nàng ở bên nhau chính là cường cường liên thủ nâng cao một bước, lão sư có mà điên mới đi chia rẽ các nàng.

Bởi vì Lục Quy Lan đạt được đơn người bốn khối kim bài thêm một khối đoàn đội huy chương đồng xông ra cống hiến, tổng điểm 11-3 thế nhưng ở một đống lớp sát ra trùng vây, đạt được thành tích tốt thứ ba toàn trường.

Mỗi lớp cử một người lên đài lãnh thưởng, cả lớp 11-3 toàn bộ đề cử Lục Quy Lan.

Lục Quy Lan trước khi lên đài làm rất nhiều chuẩn bị tâm lý, Giang Miểu giữ chặt tay nàng, "Không có việc gì, lãnh thưởng xong chạy nhanh đi xuống là được."

Quảng bá bắt đầu thúc giục, Lục Quy Lan phản nắm tay Giang Miểu, "Ngươi cùng ta cùng nhau đi lên đi."

Giang Miểu do dự một chút, gật đầu nói: "Hảo, ta bồi ngươi."

Dưới đài bọn học sinh thấy Lục Quy Lan bên cạnh Giang Miểu, tức khắc một trận xôn xao.

Quảng bá nói vài lần "An tĩnh", bọn họ mới một lần nữa an tĩnh lại.

Trao giải cho hạng nhất là hiệu trưởng, trao giải hạng nhì là phó hiệu trưởng, trao giải hạng ba là chủ nhiệm giáo dục.

Hai giải trước đã được trao xong, rốt cuộc đến phiên lớp 11-3.

Ninh Thành Nhất Trung chủ nhiệm giáo dục thoạt nhìn hơn bốn mươi tuổi, mang mắt kính gọng bạc, khí chất văn nhã, tươi cười ôn hòa.

Đem cúp giao cho Lục Quy Lan sau, hắn đột nhiên gắt gao nắm lấy tay Giang Miểu, đường hoàng mà nói một đoạn lời nói, cảm tạ nàng đối Lục Quy Lan trợ giúp.

Giang Miểu giữa mày nhíu lại, nỗ lực nhẫn nại không khoẻ.

Lục Quy Lan phát giác không đúng, cắt ngang chủ nhiệm giáo dục, giơ tay áp lên mu bàn tay hắn, hơi hơi dùng sức đem hắn nắm chặt tay bẻ xuống dưới, "Hứa chủ nhiệm quá khen."

Hứa chủ nhiệm nhìn chằm chằm Lục Quy Lan đôi mắt vài giây, rốt cuộc buông lỏng tay ra, cười hướng phía dưới đài nói: "Khen hay không đáng khen là do mọi người định đoạt. Mọi người cảm thấy Lục Quy Lan giỏi không?"

"Giỏi ——!!!"

Dưới đài thanh âm đinh tai nhức óc, Hứa chủ nhiệm vừa rồi động tác cũng không có bị mọi người chú ý tới.

Lục Quy Lan nắm tay Giang Miểu đi xuống đài, từ Giang Miểu lạnh lẽo đầu ngón tay cảm giác được nàng khó chịu cùng bất lực.

Cùng học sinh 11-3 cười chào đón, Lục Quy Lan đem cúp giao cho chủ nhiệm lớp, nói: "Lưu lão sư, Giang Miểu có chút không thoải mái, có thể là bởi vì người quá nhiều, ta mang nàng đi bên ngoài đi dạo."

Chủ nhiệm lớp nhìn sắc mặt Giang Miểu hơi hơi tái nhợt, quan tâm nói: "Được, mau đi đi, không được liền tới tìm ta xin nghỉ đi bệnh viện."

"Cảm ơn Lưu lão sư."

Lục Quy Lan dắt tay Giang Miểu hướng ký túc xá phương hướng đi, thời gian này bên này thanh tịnh nhất.

"Trước kia cũng gặp phải loại tình huống này sao?" Lục Quy Lan hỏi.

Giang Miểu trầm mặc trong chốc lát, thấp giọng nói: "Chỉ có một lần, hắn cũng là nắm tay của ta không bỏ, lúc sau ta liền trốn tránh hắn đi rồi."

Ngay lúc đó Giang Miểu không hiểu này đại biểu cái gì, sau lại thấy được nhiều, Giang Miểu biết đây là quấy rối tìn.h dục.

"Hắn làm cũng không rõ ràng, ta muốn nói cũng chưa biện pháp nói."

Lục Quy Lan xoay người ôm lấy Giang Miểu, mềm nhẹ mà vỗ vỗ đầu nàng: "Ta biết ngươi hiện tại cảm thấy thực ghê tởm, khó chịu, muốn khóc liền khóc trong chốc lát, thích hợp ph.át tiết đối thân thể hảo."

Trên thực tế Lục Quy Lan trong lòng muốn bùng nổ, nhưng nàng mặt ngoài vẫn là dáng vẻ u buồn gầy yếu kia, nói chuyện thanh âm thấp nhu, Giang Miểu đem mặt chôn trên vai Lục Quy Lan, một lát sau, ngẩng đầu, đáy mắt không có chút nào lệ ý, "Ta mới không vì cái loại người ghê tởm này mà khóc."

Lục Quy Lan ôm mặt nàng, hơi hơi cúi đầu cái trán dán sát vào trán Giang Miểu, "Thực xin lỗi, nếu ta không có mang ngươi đi lên đài liền sẽ không phát sinh loại sự tình này."

Mặt mày Lục Quy Lan phóng đại ở trước mặt Giang Miểu, nàng nhìn đôi mắt Lục Quy Lan gần trong gang tấc, con ngươi thong thả mà chớp một chút, "Ai cũng chưa nghĩ đến, không thể trách ngươi."

Khi nói chuyện, hơi thở hai người giao hòa, ngay cả sợi tóc đều quấn quanh ở bên nhau, Giang Miểu nhìn chằm chằm Lục Quy Lan đạm phấn môi mỏng, gương mặt nóng lên.

Gần gũi quá, giống như là nàng hơi khom là có thể chạm tới.

Giang Miểu hơi hơi xuất thần mà nghĩ.

Buổi tối trước khi ngủ, Lục Quy Lan gọi điện cho Lục ba ba, nhờ hắn hỗ trợ tra một chút chủ nhiệm giáo dục Hứa Nhân Phương.

Nói xong Lục Quy Lan chuẩn bị cúp điện thoại, bên kia Lục ba ba lại bị Lục Kiêu Mân đoạt lấy di động, "Tỷ tỷ! Ta rất nhớ ngươi, ngươi chừng nào thì lại nghỉ? Ta đồng học đều muốn gặp ngươi!"

Lục Quy Lan đưa điện thoại di động rời xa lỗ tai, chờ Lục Kiêu Mân nói xong, nói: "Nếu ở nhà nhìn thấy ngươi đồng học, ta sẽ không bao giờ trở về nữa."

"Ta không thỉnh! Tỷ ngươi mau trở lại!" Lục Kiêu Mân hô to.

"Uh, tháng sau trở về." Lục Quy Lan trực tiếp cúp điển thoại.

Ba ngày sau, Lục ba ba gọi điện cho Lục Quy Lan, nói đã điều tra rõ ràng bối cảnh Hứa Nhân Phương, giữa trưa ngày mai đưa đến trường cho nàng.

"Cảm ơn ba, ngày mai thấy." Lục Quy Lan vừa muốn cúp máy, Lục ba ba vội vàng ngăn lại nàng, "Quy Lan, ngày mai cùng nhau ăn một bữa cơm đi, chúng ta đều rất nhớ ngươi."

Lục Quy Lan: "......" Một nhà cuồng nhiệt này quá khó đối phó.

Lục Quy Lan vẫn luôn không trả lời, Lục ba ba di động bị Lục mụ mụ đoạt lấy, "Quy Lan, ngươi có thể mang bạn thân của ngươi cùng nhau tới, mụ mụ cũng rất muốn trông thấy tiểu cô nương xinh đẹp kia."

Lục Quy Lan thở ra nhẹ nhõm một hơi, Giang Miểu cùng đi thì có thể.

"Ta hỏi nàng đã."

Giang Miểu từ phòng tắm ra tới, Lục Quy Lan hỏi: "Giang Miểu, ngày mai người nhà ta tới thăm ta, thuận tiện ăn một bữa cơm, ngươi đi cùng ta được không?"

Giang Miểu lau tóc động tác dừng lại: "Ta đi cùng?"

Lục Quy Lan mời nàng cùng đi gặp người nhà......

Giang Miểu lỗ tai hơi nóng.

Lục Quy Lan khó xử mà nhíu mày, "Không có ngươi ta sẽ căng thẳng."

Giang Miểu bất chấp miên man suy nghĩ, ngồi xuống đối diện Lục Quy Lan, hỏi: "Ngươi đối mặt người nhà cũng sẽ căng thẳng?"

Lục Quy Lan gật đầu: "Trên thực tế ta cùng bọn họ gặp mặt rất ít, không quá thân quen."

Giang Miểu trong đầu phác họa ra hình ảnh Lục Quy Lan từ nhỏ đến lớn bị người nhà bỏ qua, nghĩ thầm trách không được Lục Quy Lan sẽ dưỡng thành tính cách như vậy, sắc mặt biến đến nghiêm túc lên, "Ta đi cùng ngươi."

"Thật tốt quá, cảm ơn ngươi Giang Miểu." Lục Quy Lan thở phào.

Ngày hôm sau, Lục Quy Lan tìm chủ nhiệm lớp xin đơn nghỉ học, giữa trưa tan học, cùng Giang Miểu rời đi trường học.

Cổng lớn trường học không có gì người, Lục gia siêu xe rất là bắt mắt.

Lục Quy Lan đem giấy xin nghỉ cho bảo an nhìn, nắm tay Giang Miểu cùng nhau đi về phía xe.

Còn chưa tới trước xe, cửa xe đột nhiên mở ra, Lục Kiêu Mân từ bên trong nhảy xuống, chạy đến trước mặt Lục Quy Lan.

Lục Kiêu Mân cạo đầu, chỉ chừa ngắn ngủn một tầng đầu đinh, hơn nữa bộ dáng chạy tới rất là hùng hổ, như là muốn tới gây sự.

Giang Miểu vô thanh vô tức mà đi đến phía trước Lục Quy Lan, nhìn chằm chằm thằng nhóc hung dữ này.

Phía trước đột nhiên thay đổi người, Lục Kiêu Mân khẩn cấp phanh lại mới không có đâm vào lòng Giang Miểu.

"Tỷ, nàng là ai a? Làm gì che ở trước mặt ngươi không cho ta ôm ngươi?" Lục Kiêu Mân không vui mà chỉ vào Giang Miểu nói.

Giang Miểu nghe thấy lời nói như làm nũng của Lục Kiêu Mân, mới biết được chính mình hiểu lầm.

Đang muốn xin lỗi, liền thấy Lục Quy Lan vỗ rớt ngón tay chỉ vào nàng của Lục Kiêu Mân, nghiêm túc nói: "Không thể đối nàng không lễ phép, kêu Giang Miểu tỷ tỷ."

Lục Kiêu Mân xoa tay nhìn về phía Giang Miểu, trong lòng lại ủy khuất lại ghen ghét, nhưng sợ Lục Quy Lan nổi giận, không dám làm trái, nhỏ giọng nói: "Giang Miểu tỷ tỷ."

Lục Quy Lan lúc này mới vừa lòng, đối Giang Miểu nói: "Ta đệ Lục Kiêu Mân."

Ba người lên xe, Lục Quy Lan ngồi ở trung gian, bên trái là Giang Miểu, bên phải là Lục Kiêu Mân.

Lục ba ba cùng Lục mụ mụ quay đầu lại nhiệt tình mà cùng Giang Miểu chào hỏi.

"Quy Lan lần trước nghỉ về nhà liền cùng chúng ta nhắc tới ngươi, nói ngươi xinh đẹp, học tập tốt, là bạn tốt nhất của nàng." Lục ba ba nói.

Lục mụ mụ nói: "Ta lần trước tới trường học đón Quy Lan còn thấy ngươi, lúc ấy cách khá xa không thấy rõ, chỉ biết thật xinh đẹp, không nghĩ tới ngươi so với trong tưởng tượng của ta còn đẹp hơn."

Giang Miểu nhìn Lục Quy Lan bên cạnh rũ mắt bất động, cuối cùng biết ra nguyên nhân chân chính khiến nàng nhất định muốn có mình đi theo —— người nhà quá nhiệt tình, xã khủng phát tác.

Giang Miểu kinh ngạc phát giác bản thân giống như trong lúc vô ý đã thành sự tồn tại quan trọng với Lục Quy Lan, còn hơn cả người nhà.

Giang Miểu chủ động nắm lấy đầu ngón tay cứng đờ của Lục Quy Lan, đối phương cũng hơi xê dịch đến gần nàng.

Lục mụ mụ từ kính chiếu hậu nhìn thấy, trên mặt lộ ra tươi cười.

Còn nói là bạn bè, ai sẽ như vậy dính bạn bè, thậm chí cùng người nhà đi ăn đều không muốn tách ra?

Bởi vì có Giang Miểu ở, Lục Quy Lan có thể bình thường mà ăn một bữa cơm, chỉ cần mỗi khi yêu cầu dùng tài hùng biện, Giang Miểu liền sẽ chủ động giúp nàng trả lời, mà ánh mắt Lục mụ mụ xem các nàng cũng càng ngày càng kỳ quái, cứ như là đang trêu ghẹo tiểu tình lữ vậy.

Cơm nước xong, Lục ba ba đem tư liệu bối cảnh của Hứa Nhân Phương giao cho Lục Quy Lan, "Có cái gì yêu cầu ba ba hỗ trợ tùy thời gọi điện thoại cho ta, người nhà vĩnh viễn là hậu thuẫn của ngươi."

Lục Quy Lan rũ mắt nhìn bàn tay Lục ba ba vỗ bả vai nàng, nội tâm không hề dao động.

Người chân chính cần bọn họ quan tâm đã không còn nữa, bọn họ đối nàng có tốt cũng vô dụng, nàng lại không phải con gái bọn họ.

Lục ba ba đưa hai người về trường học.

Lục Kiêu Mân đôi tay chắp ở sau người, nhỏ giọng nói: "Tỷ tỷ, ngươi có cần học bù thì nhớ tìm ta, Giang Miểu tỷ tỷ ta cũng có thể cùng nhau dạy."

Lúc ăn cơm Lục Kiêu Mân vẫn luôn ý đồ cùng Giang Miểu tranh sủng, nề hà bị Giang Miểu hàng duy đả kích, mất mát sau một lúc lâu mới rốt cuộc điều chỉnh tốt tâm thái, quyết định không hề tranh sủng, mà là lựa chọn cùng Giang Miểu (được Lục Quy Lan thích) làm tốt quan hệ.

Hắn không có gì để lấy lòng Giang Miểu, chỉ có thể phụng hiến chính mình chỉ số thông minh.

Lục Quy Lan xoa xoa đỉnh đầu hắn, "Giang Miểu thành tích đứng nhất trường."

Lục Kiêu Mân: "......"

Giang Miểu ở bên cạnh cười nói: "Lần này nguyệt khảo, Quy Lan cùng ta song song đứng nhất trường."

Lục Kiêu Mân: "?"

Chọc xong tiểu bằng hữu, Lục Quy Lan thấy còn có 40 phút nữa vào học, cùng Giang Miểu trực tiếp trở về ký túc xá.

Đóng cửa cho kỹ sau, Lục Quy Lan mở ra túi văn kiện mà Lục ba ba cho nàng, từ bên trong lấy ra mấy tờ giấy A4, bên trong là cuộc đời Hứa Nhân Phương, thân thích hiện trạng, Lục Quy Lan đảo qua một lần, ở gần cuối thấy một câu giới thiệu, "Cháu họ gái Hứa Mạt, hiện tại đi học ở Ninh Thành Nhất Trung."

Lục Quy Lan ánh mắt sáng lên, Hứa Nhân Phương quả nhiên cùng Hứa Mạt có quan hệ.

"Hứa Mạt là cháu họ gái của chủ nhiệm giáo dục Hứa Nhân Phương." Lục Quy Lan nói với Giang Miểu đang nằm ở trên giường nghỉ ngơi, "Ta hoài nghi Hứa Mạt như vậy nhằm vào ngươi có liên quan đến Hứa Nhân Phương."

Giang Miểu kinh ngạc ngồi dậy, đi đến Lục Quy Lan bên cạnh, Lục Quy Lan cầm trong tay tư liệu cho nàng, "Ta nhờ ba ta điều tra Hứa Nhân Phương, hắn trước kia là Bình Thành Nhất Trung phó hiệu trưởng, bởi vì truyền ra nghe đồn sư sinh luyến, sau khi bị gia trưởng học sinh cử báo thì bị chuyển tới Ninh Thành Nhất Trung."

"Hắn làm Hứa Mạt đi đầu cô lập ta có ích lợi gì?" Giang Miểu vẫn là không hiểu lắm.

"Nữ sinh bị cô lập giống nhau trong lòng yếu ớt, thực dễ dàng bị người đột phá phòng tuyến trong lòng. Hắn có lẽ vẫn luôn đang đợi ngươi hỏng mất cảm xúc."