Chương 6

Như một giấc mơ vậy.

Trước ngày hôm qua, Bùi Lăng vẫn chỉ là một nhân viên bình thường không thể bình thường hơn, mà người đàn ông như Văn Chính Nhạc, cô thậm chí nghĩ cũng không dám nghĩ tới.

Nhưng chỉ trong một đêm, cô bỗng nhiên lắc mình một cái, trở thành bạn gái của cấp trên.

Hôm nay chính thư ký Trần đến giao quần áo, Bùi Lăng nấp ở sau cánh cửa phòng ngủ, nghe cuộc nói chuyện của hai người đàn ông trên hành lang truyền tới--

"... Cỡ của quần áo là theo số đo mà anh gửi cho tôi, còn bữa trưa thì sẽ được giao lúc 11:30.... " Kèm theo sau đó là một tiếng cười trầm thấp từ Thư ký Trần: " ...Chúc mừng ngài đã thoát ế thành công. "

Mặt Bùi Lăng đỏ bừng lên như bị sốt.

Tiếp theo, cô cũng không nghe Văn Chính Nhạc trả lời cái gì mà trở lại giường ngồi xuống, trên người vẫn mặc một chiếc áo sơ mi đàn ông và lưu lại rõ ràng mùi hương mát lạnh của anh.

Một lúc sau, bên ngoài truyền có tiếng đóng cửa, tiếp theo là tiếng bước chân, cửa phòng ngủ lại bị đẩy ra, Văn Chính Nhạc bước vào ngồi ở bên cạnh Bùi Lăng.

"Thời gian eo hẹp, nên anh chỉ nhờ Trần Khiêm tùy tiện mua một bộ. Lần sau có thời gian, anh sẽ chọn lựa cẩn thận, mua mọi thứ mà em thích" Bùi Lăng đảo mắt liền nhìn thấy một tấm thẻ nằm trên váy.

“Đó là thẻ phụ của anh, không có giới hạn.” Người đàn ông tự nhiên kéo tay Bùi Lăng, đặt thẻ vào trong tay cô. Nhiệt độ da thịt anh hơi cao áp đến khiến cô hơi gật mình co rút lại một chút.

“Cảm… cảm ơn.” Giọng nói yếu ớt.

Nhìn thấy cô như vậy Văn Chính Nhạc không nhịn được mà mỉm cười. Anh không ngờ mọi chuyện lại suôn sẻ thế, đối phương cũng không hề biết rằng anh bỏ thuốc vào rượu mà vẫn ngoan ngoãn thuận theo. Đơn giản là anh nói gì thì cô liền đồng ý cái đó.

——Nếu sớm biết cô dễ dỗ vậy thì anh đã sớm ra tay rồi, cũng đỡ anh phải nghĩ nhiều.

Nhưng như này cũng chả sao, cô sẽ không bao giờ biết được những mưu đồ đó của anh mà chỉ xem hết thảy như là duyên số, như tất cả những cặp tình nhân bình thường trên thế giới, nên anh cũng rất mãn nguyện.

Lúc đó khi anh hỏi cô rằng có người yêu hay bạn trai chưa, thực ra trong lòng đã bắt đầu lên kế hoạch: Nếu cô nói có, rất có thể anh sẽ cưỡиɠ ɧϊếp cô lần nữa, ép cô gọi cô tên của anh, nói anh thích, cắt đứt tất cả liên lạc với những người đàn ông khác.

Không, không phải có thể mà anh chắc chắn sẽ làm.

Thậm chí anh còn giấu di động của đối phương là vì sợ cô bỏ chạy, sợ cô sẽ gọi điện báo cảnh sát. Để cô trần như nhộng là bởi anh muốn khiến cho cô không thể thoát ra khỏi nhà.

Nhưng may mắn thay, sự ngoan ngoãn và cách ứng xử khôn khéo của cô đã cứu cô một mạng, tránh đi những chuyện đó.

“Bùi Lăng.” Người đàn ông ôn nhu gọi, giấu đi tia ám ảnh bệnh hoạn trong mắt.

“Hả?” Cô gái nhỏ ngơ ngác nhìn lên. Cô vẫn có chút chưa kịp thích ứng với việc anh đột nhiên gọi mình như thế.

“Anh muốn hôn em.” Anh ôm chặt lấy cánh tay cô, nói.

Đối phương sửng sốt một chút, còn chưa kịp phản ứng thì đã bị anh đỡ gáy phong ấn lấy môi.

So với đêm qua, nụ hôn này dịu dàng hơn nhiều, ít đi chút du͙© vọиɠ nhưng lại thêm phần nhu hòa, chỉ đơn thuần là dán đôi môi với nhau. Văn Chính Nhạc rời ra một chút rồi vỗ vào sau gáy cô dỗ dành: "... Nhắm mắt lại ... Thở ..."

Bởi vì là người mới non nớt chưa có kinh nghiệm, sau một hồi bị hôn cô liền thở phì phò, túm lấy quần áo của Văn Chính Nhạc lắc lắc. Lúc này mới xem như tránh được một kiếp.

Cuối cùng Văn Chính Nhạc đem cô ôm vào trong lòng. L*иg ngực rắn chắc của phái nam khiến người ta cảm thấy an toàn, nhưng đồng thời cũng có chút xấu hổ.

Ngày hôm sau đi làm Bùi Lăng cảm thấy cực kỳ mờ mịt. Loại chột dạ này có lẽ xuất phát từ chút tự ti sâu thẳm trong lòng: Sợ nhìn thấy phản ứng của đồng nghiệp khi biết được cô và sếp yêu nhau

- Hẳn sẽ không có quá nhiều lời chúc phúc, cũng sẽ có không ít người hoài nghi hoặc khinh thường. .

Cô không biết Văn Chính Nhạc định xử lý như thế nào - cô không có kinh nghiệm, thêm nữa qua xem xét sự khác biệt về thân phận của hai người. Cô nghĩ thầm "Cho dù anh không muốn công khai, cũng không quan trọng". Mà thật ra cô mong rằng tốt nhất không nên công khai, càng ít người biết thì càng ít lời chọc ngoáy.

Nhưng Bùi Lăng không ngờ người đàn ông này lại hành động nhanh như vậy

-Khi cô vừa hoàn thành công việc buổi sáng, điện thoại di động đột nhiên giống như dính virus vậy, rung không ngừng. Lúc cô mở ra, tất cả đều là lời chúc mừng và chế giễu của đồng nghiệp.

- Văn Chính Nhạc phát lì xì trong nhóm lớn của công ty. Trên phong bì chỉ có mấy chữ tóm tắt về chuyện tình cảm cá nhân, sau đó gắn nhãn cô vào.

Tin tức trong nhóm nhanh chóng tăng vọt lên 99+ ngay lập tức, Bùi Lăng lướt lên hơn một phút mà vẫn chưa thấy được tin anh gửi.

Mọi người cũng đều không tưởng tượng nổi, nhưng sau một phút nghi ngờ, toàn bộ liền được kết thúc bằng việc thư ký Trần dẫn đầu gửi lời chúc phúc, nhóm ăn dưa lập tức đồng loạt hùa theo gửi đến: "Chúc 99, cám ơn ông chủ, chúc ông sớm sinh con trai."

Bùi Lăng đọc xong mà không nhịn được đỏ mặt, tim đập rộn lên, cô vừa không ngờ anh sẽ thẳng thắn công khai vừa khẩn trương, bối rối.

Điện thoại lại "Dingdong" một tiếng, Bùi Lăng mở khóa màn hình, tên người gửi là "Chính Nhạc": "Đừng hoảng, cứ giao cho anh xử lý."

Tuy cách màn hình nhưng cô vẫn có thể hình dung ra được bộ dáng điềm đạm bình tĩnh, tao nhã như nắm hết mọi thứ trong tay của người đàn ông đó.

"Bình- Bịch--"

Tim đập như nai nhỏ chạy loạn, Bùi Lăng nằm trên bàn, nức nở nghẹn ngào một chút.

——

Phải làm sao đây? Sau khi ông chủ biến thành bạn trai, đột nhiên phát hiện anh rất quyến rũ nam tính, tốt bụng.

Yêu không bao lâu, Bùi Lăng dần phát hiện ra sự dễ thương của bạn trai.

Nhìn ngoài cứ nghĩ là không cảm xúc nhưng thực chất lại giả cao lãnh dính người. Khi gặp nhau ở chỗ làm, đều muốn lén kéo cô vào góc để ôm ấp một cái, thỉnh thoảng còn hôn hôn. Hơn nữa anh rất giỏi nói những lời yêu thương một cách tự nhiên, khen Bùi Lăng một ít thứ mà bản thân cô không hề nhận ra.

Nhưng - Thực sự quá hạnh phúc. Ngoại trừ tính quá dính người có hơi không phù hợp với bộ dáng thì những thứ khác như thói quen, phương thức xử lý mọi việc, hay thậm chí cả giọng điệu và biểu cảm lúc tình cờ đều rất đáng yêu.

Chưa kể, anh còn cao ráo, đẹp trai chẳng kém gì người tình trong mộng, ngoại trừ việc hồi trẻ cô có mơ tưởng về một người bạn đời trong tương lai như thế này khi đọc tiểu thuyết ngôn tình. Bùi Lăng đâu ngờ mình thế mà thực sự có thể tìm thấy một người đàn ông như vậy để làm bạn trai.

Người đàn ông luôn tỏ ra rất thích cô, như thể rời khỏi cô là không sống được vậy- Điều này khiến một cô gái nhỏ không có cảm giác tồn tại và hơi tầm thường về mọi mặt từ khi còn bé tí, cảm thấy cực thích thú và sung sướиɠ.

Hơn nữ Văn Chính Nhạc cũng thường tặng cô rất nhiều món quà khác nhau, có một số cái chẳng qua cô chỉ nhìn thêm một, hai lần là đối phương đã nhớ kỹ, sau đó tạo bất ngờ cho cô, muốn Bùi Lăng hôn mình sau đó liền đưa cho cô

---------

Qua hai, ba lần như thế, Bùi Lăng liền ngượng ngùng không dám nhận. Những thứ bạn trai tặng đều quý trọng như vậy, nhưng cô dù sờ toàn thân cũng không thể mua một cái khuy áo trên bộ âu phục của đối phương.

"Đừng mua đồ cho em nữa, em...Em không có gì để đáp lễ đâu. Chút tiền lương kia của em chỉ đủ để mua những thứ rất rẻ ..." Với cả cô cũng không đặc biệt cuồng những món hàng xa xỉ đó, có hay không đều chả sao, coi như thích thì cũng không muốn người khác tặng.

“Em đừng nghĩ vậy.” Người đàn ông ôm cô bạn gái nhỏ vào lòng, xoa tóc dỗ dành: “Em đã tặng anh món quà giá trị nhất. Anh rất thích. Hơn nữa, anh thuộc về em, nên những đồ bên ngoài thân này đương nhiên cũng là của em. ”

Giọng nói vừa dứt, Bùi Lăng định mở miệng nói gì đó, lại bị nụ hôn rơi xuống cắt ngang.

Yêu nhau được một tháng, cả người của Bùi Lăng đều chìm đắm trong bầu không khí ngọt ngào như mật này. Nên nói con gái có tính cách giống mèo con, thật đúng là càng được cưng chiều thì càng nghe lời.

Đôi khi cô cảm thấy kiếp trước mình hẳn đã tích rất nhiều phúc nên kiếp này bản thân mới có thể nhặt được một người bạn trai như vậy.

Họ đang hôn nhau trong văn phòng, cửa mở toang, không biết có ai bước vào không.

——Mộng xuân của Văn Chính Nhạc đã thành hiện thực.

Anh ôm cô ngồi trên bàn, vòng hai chân Bùi Lăng qua eo mình, đợi đến khi anh hôn cô đến khó tách rời, liền duỗi tay vào vạt áo của cô

-------

Ngay từ lúc phát sinh quan hệ, Văn Chính Nhạc ngoài ôm hôn ra thì không hề có làm chuyện nào xa hơn với Bùi Lăng.Hơn nữa, thuốc ngủ trước kia cũng đổi thành vitamin bình thường. Anh nhịn lâu như vậy, nên vừa chạm vào vυ" qua lớp áσ ɭóŧ, hô hấp đột nhiên trở nên gấp gáp khó tin.

Đặc biệt hai má của Bùi Lăng còn bị hôn đỏ ửng, con ngươi lấp lánh ánh nước, thân dưới của Văn Chính Nhạc liền sưng lên, hình thành một độ cung chỗ quần âu.

Anh kề sát vào tai cô và gọi đi gọi lại tên cô: "Bùi Lăng... Bùi Lăng..."

Tiếng thở gấp đồng tình giống như dã thú đang dẫn dụ cô xuống vực thẳm của du͙© vọиɠ, xé tan ảo tưởng về sự lạnh lùng nghiêm túc trong cuộc sống hàng ngày, lộ ra ham muốn tìиɧ ɖu͙© dâng trào và tham lam mà bẩn thỉu.

"Em có muốn làm...ở đây hay không ..." Văn Chính Nhạc giơ tay tháo kính xuống, đôi mắt hơi đỏ lên, vẻ mặt có chút vội vàng.

Nhưng anh vẫn cắn răng chịu đựng, rút bàn tay vuốt ve bộ ngực của Bùi Lăng ra, vùi vào cổ cô, hít hà liếʍ láp.

——Sao nhìn kiểu gì cũng giống như một con chó đực đang động dục.

Bùi Lăng bị ý nghĩ không đúng đắn này của mình làm cho kinh ngạc, sau đó phần cổ nhạy cảm và vành tai của cô bị đối phương ngậm vào miệng và hôn. Đầu cô nổ "Oanh" một tiếng, ánh mắt mê loạn-------

"Có được không ... ...Bùi Lăng... anh muốn, anh yêu em ... anh yêu em ..." Anh đứt quãng năn nỉ. Sự kiêu ngạo thường ngày đã bị ném ra sau ót, ah đã trở thành nô ɭệ của cảm xúc, bị nỗi mê đắm kiểm soát.

Bùi Lăng không chịu nổi vì anh hôn mà ngẩng đầu lên hít thở: "...Được, em...Em cũng yêu anh..."

Anh cũng yêu em.

Văn Chính Nhạc hô hấp chậm lại, ánh mắt trở nên hung tợn, cởi cúc áo sơ mi của Bùi Lăng, đem toàn bộ đẩy lên, áσ ɭóŧ cũng cùng nhau đi theo đó, đôi tay anh bóp lấy hai bầu vυ" vừa liếʍ vừa hăng hái cắn.

Nước bọt và tiếng mυ"ŧ mơ hồ vang lên trong không khí, Bùi Lăng bị ngậm đầṳ ѵú, cô nhắm mắt và cắn chặt môi dưới để kìm nén tiếng rêи ɾỉ.

Anh bú một hồi lâu, dù sao trước đây anh đã muốn làm việc này, hơn nữa còn nghĩ đến hơn một tháng.

Bùi Lăng cũng xúc động, ôm cổ Văn Chính Nhạc thở ra hương thơm mát.

Người đàn ông dần dần không thỏa mãn với bộ ngực, anh dùng tay phải tiến vào thăm dò trong váy Bùi Linh, nhẹ nhàng vuốt ve nó qua lớp quần an toàn.

Thịt hành dưới thân của anh vốn đã đau cứng, đỉnh trụ đỏ sậm nhàn nhạt mở hồ rỉ nước thấm ướt qυầи ɭóŧ bởi vì tiếng rêи ɾỉ của Bùi Lăng, mà anh bám chặt lấy cơ thể cô, cọ xát vài cái.

Thân dưới của Bùi Lăng đã bị xoa nắn ướt nhẹp, cô không ngừng thở hổn hển, sau đó hiếm khi ghé vào tai Văn Chính Nhạc, chủ động cầu xin: “Vào đi.”