Chương 4: cao H

"Văn tổng..." Bùi Lăng thử kêu một tiếng, sắc mặt đối phương hình như có chút biến hóa. Cuối cùng khi anh lui về sau một bước, cả người đứng dưới đèn hành lang, Bùi Lăng mới có thể thấy rõ-------

Vẫn là bộ dáng như trước kia, loại âm u không thích hợp như vừa rồi cũng mất----Có thể là cô quá căng thẳng, nên nhìn lầm chăng.

"Tôi định đặt cơm tối, cô ăn xong rồi về nhé." Giọng người đàn ông trong vắt, thân mình mới thay âu phục ít đi chút sắc bén. Cả người trở nên ôn hòa hơn nhiều, nhưng đồng thời lại mang theo khí thế không cho kháng cự------Lời này căn bản không phải câu hỏi, mà càng giống là thông báo hơn.

Tuy nhiên Bùi Lăng cho là ông chủ chẳng qua đang khách sáo-----Dù sao việc đầu óc cô thiếu gân cũng không phải mới ngày một ngày hai.

"...Không cần làm phiền Văn tổng, ha ha, trong nhà tôi còn có chút chuyện..." Ăn cơm cùng anh, cô còn sợ bản thân bị khí thế đó ép cho nuốt không trôi.

"Không phiền, trước kia sau khi Trần Kiệm đến đón máy bay, tôi cũng sẽ mời anh ta ăn cơm, coi như là khích lệ. Dù sao thì vẫn tăng ca vào ngày nghỉ."

Văn Chính Nhạc nhàn nhạt mở miệng, nói xong anh ta liền không cho Bùi lăng có cơ hội đáp lại, xoay người rời đi.

Đằng sau Bùi Lăng đứng bất động hai giây, không thể làm gì khác hơn là nhanh chóng đuổi theo.

Thức ăn đã được bày sẵn lên bàn, bốc hơi nóng ngùn ngụt. Bùi Lăng lanh lẹ liếc mắt lướt qua cái túi vứt trong thùng rác không xa, bên trên in logo nhà hàng nổi tiếng nào đó ở kế cận: Thật không hổ là ông chủ lớn, đặt đồ bên ngoài cũng phải chọn cái đắt tiền nhất.

"Ngồi đi." Người đàn ông mở miệng, đẩy ly rượu vang đã rót sẵn tới. Bùi Lăng tuy có chút sợ hãi, nhưng vẫn giơ hai tay lên vẫy vẫy từ chối: "Xin lỗi Văn tổng, tôi không biết uống rượu..."

Người đàn ông nghe xong cũng không làm khó cô, anh cầm rượu vang cất lên giá, sau đó lần nữa rót cho cô một ly nước trái cây.

Bùi Lăng nghĩ thầm trong lòng: "Có vẻ ông chủ không đáng sợ như trong tưởng tượng của mình lắm."

Vì thế thời điểm lúc ăn cơm bầu không khí khá thoải mái.

Người đàn ông ít lời nên Bùi Lăng cũng không dám lên tiếng trêu chọc cấp trên tụt hứng. Toàn bộ phòng ăn trừ âm thanh nhai cơm, chỉ còn tiếng va chạm của chén đĩa.

Lúc ăn Bùi Lăng mới chợt nhận ra ly nước trái cây đó rất ngon, là mùi vị mà cô chưa từng được uống, nó giống như đào hay mơ vậy. Nhưng mà cô lại chả hiểu chữ in trên chai thủy tinh, quay đầu định tìm kếm trên mạng đều chả có kết quả, cô không thể làm gì khác hơn là an tâm uống sạch bong cái ly đó của mình. Sau cùng càng cảm nhận rõ dư vị ngọt thanh.

Ăn xong bữa cơm, Bùi Lăng đang nghĩ nhanh chóng nói cho ông chủ một tiếng, tạm biệt người ta. Vừa đứng lên, trước mắt liền tối sầm, trời đất đột nhiên quay cuồng----

Văn Chính Nhạc lanh tay lẹ mắt đi qua, ôm cô vào trong lòng.

Bùi Lăng tuy còn một tia ý thức cuối cùng, nhưng thân thể giống như không còn là của mình nữa vậy, cô cố gắng mở hai mắt ra một chút, vẫn không hiểu rõ tại sao: "...Tôi không...Không uống rượu mà, làm sao say..."

Ngay sau đó Văn Chính Nhạc liền chuyển mắt qua bình "Nước trái cây" kia, trong con người xuất hiện ý cười.

"...Bởi vì không phải nước trái cây, là rượu trái cây. Độ cồn của nó tương đối thấp, tôi còn tưởng rằng cô có thể uống, không ngờ mới một ly mà cô đã ngã rồi."

------Thật ra độ cồn cũng không tính là thấp, tuy tác dụng chậm mà rất lớn, hơn nữa anh còn thả thuốc kí©ɧ ɖụ© vào trong, nên cô có loại phản ứng này là rất bình thường. Chẳng qua Văn Chính Nhạc nói nửa giả nửa thật chỉ là vì dỗ cô, đỡ sau này khi cô tỉnh phát hiện ra cái gì thôi.

Tuy nhiên hiển nhiên anh quá lo lắng------Lời còn chưa kịp nói xong, người trong ngực đã nhắm hai mắt, mất đi ý thức.

Văn Chính Nhạc chặn ngang bế Bùi Lăng lên, xoay người chớp mắt liền đá văng cửa phòng ngủ, trong đầu rất nhiều ý nghĩ thoáng qua: Làm hay không làm, anh đều không quay đầu được nữa rồi.

...

Người con gái nằm trên giường ngủ khoảng mười phút, chờ đến khi dược liệu hoàn toàn phát tác, những thành phần của thuốc kí©ɧ ŧìиɧ hòa lẫn với cồn làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ bừng, bất an mà lăn qua lộn lại, chân mày nhíu chặt.

Văn Chính Nhạc ngồi ở mép giường, hơi khom người chuyên chú nhìn cô.

Anh nhớ tới lần đầu gặp mặt, cô cũng như vậy: đôi mắt thơ ngây, ăn mặc đơn giản không hề có cảm giác tồn tại. Tuy nhiên lại vì vậy mà cô trở nên rất nổi bật giữa đám người. Ánh mắt trong veo lúc nhìn thấy anh đuổi tên trợ lý thư ký đó tràn ngập kinh hoảng, tựa như một con nai bị dọa cho hoảng sợ.

----------Nhưng cô càng như thế, chẳng hiểu sao trong lòng anh càng không nhịn được mà xuất hiện những ý nghĩ đầy thú tính, muốn đem cô đè dưới thân hung hăng dày xéo: Có lẽ bản thân anh đã ẩn giấu sẵn chút biếи ŧɦái, chỉ là bị cô kí©h thí©ɧ làm nó lộ ra mà thôi.

Ngày đó sau khi mọi chuyện kết thúc, Tần Khiêm cung cung kính kính hỏi anh là nên tuyển một trợ lý thư ký từ bên ngoài, hay chọn một người ngoan ngoãn trong nhóm thực tập: "...Thật ra thì không cần trợ lý cũng được, nếu như Văn tổng thấy phiền phức, tôi có thể kiêm luôn cả công việc của trợ lý, dù sao cũng không nhiều..."

Anh ta áy náy giải thích vì không dạy dỗ kỹ thuộc hạ mình chọn, nhưng Văn Chính Nhạc nhớ mình chả nghe được mấy câu, tại thời điểm đó anh có đang nghĩ tới cô bé kia.

Nét mặt trẻ thế, có thể là thực tập sinh vừa mới tuyển vào.

"Trong nhóm thực tập sinh vừa tới kia..." Anh ngừng một chút, cẩn thận xác nhận lại trong đầu một lần nữa: "Có một cô bé, búi tóc, mặc áo sơ mi trắng quần bò, xẻ chỗ bắp chân..."

----------Chuyện lạ, một người chả quen biết, mới gặp lần đầu tiên, thế mà anh có thể nhớ rõ về cô như vậy.

Trần Khiêm ngẩn ra, thanh âm mang theo dò xét mở miệng: "Có phải.....Bùi Lăng?"

"Thì ra cô tên Bùi Lăng.”

Anh cẩn thận nhắc đi nhắc lại cái tên này trong lòng mấy lần, sau đó nhanh chóng nói ra miệng: "Cô ấy đó, Bùi Lăng."

Anh vậy mà ngạnh.

Suy nghĩ bị thực tế kéo về, Văn Nhạc Chính cúi đầu xuống, ngậm môi của Bùi Lăng vào trong miệng, đầu lượi trượt vào sắc tình mà liếʍ, liếʍ ra cả một sợi chỉ bạc.

"...Ngô..." Cô đang nhắm mắt, bởi vì thiếu dưỡng khí mà hơi khó chịu phản kháng một chút, nhưng cũng chỉ đổi lấy được một ít thời gian tự do hô hấp, sau đó lại bị phong bế. Nhiệt độ trong phòng nhanh chóng tăng lên, xung quanh quanh quẩn vang lên tiếng nước miếng "Chậc Chậc".

Cô không biết gì, chẳng qua là do người đàn ông lôi kéo, dẫn dắt. Lúc nào cảm thấy khó chịu thì theo bản năng phản kháng mấy cái, nếu không thành liền không vùng vẫy nữa.

--------------Dược liệu dần phát tác mạnh hơn, Bùi Lăng giãy dụa thân thể, khó nhịn lộn xộn, khóe mắt bị cảm giác nóng trong cơ thể làm cho đỏ ửng, nhìn kiểu gì bộ dáng cũng giống như sắp khóc, rất đáng thương.

Bụng dưới Văn Chính Nhạc căng lên, hô hấp đột nhiên dồn dập.

Nhưng Bùi Lăng lại chậm rãi tỉnh táo------tuy chỉ là nửa mê nửa tỉnh, cộng thêm dược vật làm suy yếu, thân thể có phản ứng nên cũng không thanh tỉnh, đại khái ngay cả mơ hay thực đều không thể phân rõ được.

Chỗ cao minh của thuốc cũng chính ở đó: Trần Khiêm biết ông chủ mong muốn làm Bùi Lăng lúc cô tỉnh táo chứ không phải là ngủ say li bì, giống như trước kia vậy.

Dù sao thì cả hai người cũng đều lần đầu tiên, vẫn nên có chút cảm giác nghi thức, giao hoan đôi bên phải cùng đắm chìm vào đó mới được.

Văn Chính Nhạc bật dậy, nửa quỳ cởϊ qυầи áo, trái lại Bùi Lăng dưới người anh vì lúc nãy khó chịu lăn lộn mà quần áo xốc xếch, chỗ nhạy cảm đều lộ ra hết, bộ dáng nửa kín nửa hở trong thanh thuần có gợi cảm, thế mà tạo ra loại hấp dẫn khác.

Anh sờ rất chậm, rất nhẹ, giống như đang chuẩn bị thưởng thức một viên trân châu trăm năm hiếm gặp vậy. Hai vị bị tay nắm lấy, hạt đậu đỏ vì kí©h thí©ɧ mà dựng đứng lên, run run rẩy rẩy mà bị anh ngậm vào trong miệng.

Tiếp theo là phần bụng bằng phẳng, xương chậu, vừa làm anh vẫn không quên tiến tới chăm sóc phần cổ và môi bị vắng lặng: Tính tình anh dù lãnh đạm nhưng khi nhìn thấy cô gái mình yêu đang tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, thì đều sẽ không thầy tự hiểu. Anh quan sát từng biểu tình nhỏ nhất của cô, xác nhận mỗi một điểm nhạy cảm-------Anh thích nhìn cô bị mình liếʍ mà đỏ mặt vô lực cắn môi, ngập tràn xấu hổ, điều đó khiến anh sinh ra loại cảm giác như bọn họ là một cặp, thật sự đang yêu nhau.

Mặc dù lần này, trên ý nghĩa đúng là mê gian.

Bởi vì cô uống rượu và thuốc, nên khi mở toang vạt áo ra làn da trắng bên dưới-----Là loại hồng phần sắc tình đẹp đẽ, cộng thêm đầṳ ѵú âʍ ɦộ chưa từng bị xâm phạm, giống như môi vậy, hấp dẫn anh từng chút đi thăm dò.

Anh lấy tay cắm khuấy đảo âʍ đa͙σ mịn màng của cô. Ngón tay thon dài như cây tre bình thường chỉ dùng để ký tên và gõ bàn phím, ngoại trừ gần đầy thường xuyên an ủi thịt hành thì chỉ dùng ra vào hạ thể của cô.

Bùi Lăng hiển nhiên là bị liếʍ bị cắm đến cực kỳ thoải mái-------Tiếng thở dốc mập mờ vừa rồi đã biến thành âm thanh rêи ɾỉ nhỏ vụn, nhưng rêи ɾỉ lại mang run rẩy. Nơi ấy được người đàn ông đùa bỡn đến thoải mái, thanh âm lúc phát ra khỏi cổ họng cũng đã bể vụn.

Lần này Văn Chính Nhạc làm bước dạo đầu khá dài, nó còn vượt xa so với bất kỳ thời điểm nào khinh nhờn cô lúc hôn mê.

Đến khi người bên dưới mềm mại nức nở leo lên cao triều một lần, hạ thể ướt nhẹp, anh mới đỡ thịt hành to đen ngăn ở trước miệng huyện của Bùi Lăng.

Anh không vội vàng cắm vào mà nhợt nhạt rút ra chọc vào dò xét. Đầu nấm dính đầy chất lỏng da^ʍ mỹ trong suốt, thịt hành xấu xí nhấp nhánh thủy quang, cọ vào âm huyệt cô gái, kể cả âm đế vừa mới bị đùa giỡn cao trào.

Còn Bùi Lăng, cô đã không thể phân biệt được hôm nay là ngày nào, mà chỉ biết dựa theo bản năng mà nhấc chân vòng lấy eo Văn Chính Nhạc, cứ như vậy thịt hành liền chen vào được cái đầu. Ngay giây đó hai người đều phát ra tiếng rêи ɾỉ cao vυ"t.

Văn Chính Nhạc là thoải mái, còn Bùi Lăng là dễ chịu vì ngứa ngáy cuối cùng cũng ngừng.

Anh cầm cây gậy cứng rắn đến đau nhức của mình, mới từ từ rút ra thọc vào hai cái thì lập tức được tầng tầng thịt bích bên trong âm huyệt cô gái hút chặt, vừa vặn vừa ép, thoải mái đến tê dại hết cả da đầu.

"A..." Tiếng rêи ɾỉ của hai người hòa chung lại với nhau. Huyệt nhỏ của Bùi Lăng bị cắm đến đỏ bừng căng ra thành hình dáng của thịt hành, mà anh vẫn đang tiếp tục chậm rãi cắm vào sâu hơn, biểu tình ẩn nhẫn, tựa vui vẻ tựa thống khổ.

Rốt cuộc chạm được đến tầng ngăn cách kia, Văn Chính Nhạc dừng lại, cúi đầu nhìn một đoạn lớn thịt hành của mình đang lộ ra bên ngoài: Hình ảnh bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© dính với nhau quả thật quá mức da^ʍ mỹ, âm mao của cô ướt nhẹp dâʍ ɖị©ɧ mà bóng loáng, bọc lấy thịt hành của anh, thịt mềm lật ra bên ngoài vẫn còn đói khát run rẩy.

Người đàn ông nâng nửa người lên, mở miệng dỗ dành trước một giây khi ngậm môi cô: "Đừng sợ, chỉ đau lần này, vè sau lập tức sẽ sướиɠ..."

Nói xong, toàn bộ lý trí của anh bị thêu cháy hầu như không còn. Hai tay bóp chặt eo cô gái, dùng sức cắm vào chỗ sâu nhất----

Thân thể Bùi Lăng run lẩy bẩy, tiếng kêu đau bị chặn lại trong miệng không nói được, cô chỉ có thể thừa nhận người đàn ông chậm chạp cắm vào, cọ xát.

Văn Chính Nhạc hơi hỗn loạn, trong đầu giờ chia thành hai nửa, một bên kɧoáı ©ảʍ thúc giục anh nhanh cắm vào hưởng thụ sung sướиɠ, bên kia lòng thương tiếc lại bảo anh từ từ đợi Bùi Lăng thích ứng.

Qua lát sau, khi cảm giác đau có vẻ dần qua, thịt huyệt cảm nhận được lạc thú không còn co rút nữa, mà giống như lúc đầu, tham lam bú ʍúŧ thịt hành của anh. Văn Chính Nhạc lúc này mới rời khỏi miệng Bùi Lăng, rút ra hơn phân nửa thịt hành, đưa cây gậy chưa vào hết, dần dần rút ra thọc khuấy, đảo ra rất nhiều thủy dịch----

"Phốc phốc phốc phốc..." Tiếng nước thịt hành thẳng tắp cọ vào thịt huyệt dầy dặn, âm thanh "Bạch bạch" của xương mu hai người đυ.ng nhau, Bùi Lăng đứt quãng ngâm nga và Văn Chính Nhạc thô trọng thở dốc, rêи ɾỉ khi chợt bị kẹp chặt.

Một nơi vừa chặt vừa ướt như vậy, khiến Văn Chính Nhạc cảm giác như sắp mất hồn. Anh không khống chế được xúc động, mạnh mẽ dùng sức ra vào thao làm. Mỗi một lần đều cắm vào chỗ sâu nhất, đè ép từng điểm nhạy cảm trong miệng nhỏ, đợi đến lúc bị kẹp chặt, anh giật giật rồi đột nhiên tăng tốc độ mãnh liệt thọc vào.

Rút ra cắm vào dữ dội như vậy làm Bùi Lăng cực kỳ thoải mái. Thân thể bị va chạm đến lắc lư, nước miếng từ khóe miệng chảy ra: "...A...Thật thoải mái, nữa, sâu hơn một chút..."

Văn Chính Nhạc thở hổn hển cười, hai con ngươi lạnh lùng nhuốm vẻ mị hoặc. Anh cắm vào mạnh hơn, sau đó trực tiếp đỉnh vào cửa tử ©υиɠ----

"A--------" Bùi Lăng hét lên một tiếng, cổ tay bị nắm, cái cổ ngưỡng lên thật cao, kɧoáı ©ảʍ trong bụng dần khuếch tán ra.

Sảng khoái trào qua toàn thân cuốn lấy Văn Chính Nhạc đi trong nháy mắt, thịt hành được âm huyệt đang cao triều đè ép đến vừa tê dại vừa sướиɠ. Anh nhanh chóng đẩy eo rút ra thọc vào mười mấy cái, cuối cùng rút thịt hành bắn lên bụng Bùi Lăng.

"Phụt phụt phụt." Một luồng tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc được bắn ra, đáp lên trên làn da trắng nõn của cô gái.