Chương 31: Không cần...không...

Không có áo ngực trói buộc, bầu vυ" non mềm bị lòng bàn tay xoa xắn thành đủ loại hình dạng, móng tay lướt qua đầṳ ѵú đã sớm săn cứng.

Trình Cảnh Nghiên cố tình di chuyển thật chậm, khi rút ra chỉ chừa một chút phần đầu ở bên trong, khi cắm vào thì chìm sâu tới tận gốc.

Thọc vào rút ra mấy chục cái, Lương Ánh Nhiễm rõ ràng cảm nhận được dươиɠ ѵậŧ đang chôn sâu bên trong mang theo những viên bi thật nhỏ, cẩn thận ma sát lên vách thịt yếu ớt, càng ma sát thì cảm giác lạnh lẽo càng lan rộng, cảm giác ngứa ran đặc biệt mãnh liệt.

“A, không, lạnh quá, kỳ lạ quá……” Cô hoảng sợ la lên, kɧoáı ©ảʍ xa lạ nhưng diệu kỳ làm cô không biết làm thế nào.

"Vị bạc hà có hạt.” Giọng nói khàn khàn mang theo ý cười, “Ăn ngon không?”

Cố ý đâm thật mạnh một chút, tốc độ đưa đẩy nhanh hơn, những viên bi nhỏ nhưng cứng rắn mạnh mẽ ma sát lớp thịt non, xúc cảm rõ ràng, vừa lạnh lẽo lại vừa nóng bỏng.

“A…… A!” Thần kinh của Lương Ánh Nhiễm đều tập trung toàn bộ lên lối đi nho nhỏ kia, qυყ đầυ cực đại trơn mượt đâm thọc đến nơi đó, làm tiếng rêи ɾỉ của cô cũng hoàn toàn thay đổi, từ nhỏ bé yếu ớt biến thành kiều mị cao vυ"t, âm cuối kéo dài run rẩy, khiến người nghe thấy huyết mạch sôi trào.

Người đàn ông nhân cơ hội truy kích, tập trung đâm vào điểm mẫn cảm vừa nông vừa nhanh, mật dịch chảy ra bốn phía, phát ra tiếng nước lép nhép lép nhép.

“Không, không cần, ưm……” Ánh mắt Lương Ánh Nhiễm dần dần không còn tiêu cự, hô hấp trở nên ngắt quãng và dồn dập, ngón tay nắm chặt drap giường dưới thân, không chịu nổi sự uy hϊếp của cơn kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt, ra sức cựa quậy, toàn thân không ngừng run rẩy.

Một lượng lớn mật dịch tưới lên dươиɠ ѵậŧ đang tức giận bừng bừng, chảy dọc theo vị trí giao hợp tràn ra ngoài.

“Xem ra là rất thích.” Trình Cảnh Nghiên cười vui vẻ nói.

Nhân lúc cô đang trong cơn dư vị của cao trào, vật cứng nóng hổi nặng nề đâm vào, đi vào rất sâu, kɧoáı ©ảʍ mạnh mẽ kéo dài vô tận, cô bị ép đến rơi nước mắt.

Tần suất ra vào bất chợt nhanh hơn, tiểu huyệt nhỏ hẹp hơn trong tưởng tượng, thịt non điên cuồng xoắn chặt lấy thân dươиɠ ѵậŧ, gân xanh giật giật, người đàn ông bị kẹp đến mức toàn thân phát run, lực độ va chạm bỗng chốc trở nên tàn nhẫn, cuối cùng bắn ra từng đợt tϊиɧ ɖϊ©h͙.

Trình Cảnh Nghiên thở gấp rút dươиɠ ѵậŧ đã mềm hơn phân nửa ra khỏi cơ thể cô, bαo ©αo sυ trong suốt chứa đầy chất nhầy đặc sệt, dọc theo thân dươиɠ ѵậŧ tràn ra ngoài, nhỏ giọt lên drap giường, tạo ra các đốm trắng nho nhỏ.

Thắt nút miệng bao chứa đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ rồi ném đi, trong nháy mắt mở ra một hộp khác, bằng mắt thường cũng có thể thấy du͙© vọиɠ dữ tợn kia lại cương cứng lên lần thứ hai.

Lương Ánh Nhiễm mệt mỏi nằm xụi lơ trên giường, Trình Cảnh Nghiên thuận thế nằm nghiêng xuống phía sau lưng cô, anh cánh tay nâng một cái chân thon dài của cô lên, dươиɠ ѵậŧ nóng hổi dán lên kẽ mông, trượt đến miệng huyệt cọ xát chờ đợi cơ hội tấn công.

"Không nổi nữa……” Lương Ánh Nhiễm cảm nhận được da thịt ấm áp dán tới sau lưng, sau khi nhận thấy ý đồ của anh thì hốt hoảng muốn chạy trốn.

Cánh tay rắn chắc mạnh mẽ xuyên qua nách ôm chặt lấy vai cô, dươиɠ ѵậŧ thô cứng đâm mở miệng huyệt, phá vỡ từng lớp từng lớp thịt non hồng hào.

“Không phải em thích ăn ngọt sao?” Giọng nói khàn khàn trầm thấp, giọng điệu vô cùng mờ ám, "Đổi cho em vị đào mật.”