Chương 29: Ừm, ăn!

Lương Ánh Nhiễm nhấp một ngụm, chất lỏng thơm ngọt dọc theo cổ họng chảy xuống thực quản, mùi rượu ngọt ngấy lan khắp khoang miệng.

Uống ngon hơn trong tưởng tượng rất nhiều, cô thỏa mãn nhấm nháp bánh kem cùng với rượu ngon.

Bất tri bất giác, chai rượu bị một mình cô uống hơn phân nửa.

Trình Cảnh Nghiên luôn canh ngay khi ly rượu của cô gần thấy đáy, sau đó làm như rất chu đáo mà rót đầy cho cô.

Nếu Lương Ánh Nhiễm từ chối, Trình Cảnh Nghiên sẽ lập tức chau mày, trông rất mất mát hỏi: "Uống không ngon hả? Đặc biệt chuẩn bị riêng cho em.”

Dựa vào lễ phép, cô chỉ có thể vội vàng gật đầu: "Uống ngon, đương nhiên uống ngon.”

Anh giấu đi tia giảo hoạt trong mắt, lộ ra nụ cười nhẹ nhàng tiêu chuẩn.

“Vậy uống nhiều chút đi.”

Thời gian cứ thế trôi đi, cồn chảy xuôi trong máu, đôi mắt sáng ngời của Lương Ánh Nhiễm trở nên mê mang, toàn thân lâng lâng, nhìn thấy động tác rót rượu tao nhã của người đàn ông, cô cười cong mắt, mang theo vài phần say sưa.

"Tửu lượng của Giám đốc Trình rất tốt nha.”

Trình Cảnh Nghiên ngước mắt lên, đáy mắt đen nhánh thâm trầm xuất hiện ý cười đắc thắng.

“Quá khen.”



Đêm cuối hè, một người đàn ông tây trang phẳng phiu đi vào cửa hàng tiện lợi, khuôn mặt tuấn tú bất phàm làm cô nhân viên nữ đang ngủ gà ngủ gật trong ca trực đêm lập tức trở nên tỉnh táo, sau đó thấy anh đi đến khu vật dụng hàng ngày, không hề do dự lấy đi những hộp bαo ©αo sυ kích cỡ lớn nhất trên kệ xuống.

Sắc mặt không chút sứt mẻ đi đến quầy tính tiền, cô nhân viên nữ trong lúc kiểm tra mã vạch không nhịn được mà ngắm người đàn ông này thêm vài lần.

Cô nhân viên nữ đưa túi hàng cho người đàn ông, lập tức nghe thấy giọng nói dễ nghe mê người.

“Cảm ơn.” Ngón tay thon dài cong lên cầm lấy túi nhựa, một tay đút vào túi quần cất bước đi ra ngoài.

Cô nhân viên nữ si ngốc nhìn theo bóng lưng cao lớn kia, nhịn không được ảo tưởng một số tình tiết bá đạo tổng tài yêu tôi trong các bộ phim ngôn tình.

Lúc này, Lương Ánh Nhiễm hoa mắt chóng mặt mà ngồi ở ghế phụ, nhìn thấy Trình Cảnh Nghiên cầm theo túi nhựa quay lại xe, tùy tiện đặt đồ trong tay lên kệ.

Cô chớp chớp mắt, sự tỉnh táo trong mắt không còn tồn tại nữa, giọng nói mềm mại nhiễm chút men say trở nên ngây thơ.

“A, đó là gì vậy?” Cô nghiêng đầu cười, "Đồ ăn à?”

Trình Cảnh Nghiên nhàn nhạt liếc nhìn cô một cái, không nhanh không chậm mà khởi động xe, yết hầu lên xuống.

"Ừm, ăn.”

Chờ lát nữa cho cái miệng nhỏ phía dưới của em ăn.