Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Vạn Người Ngại Trọng Sinh Sau Bị Sủng Lên Trời

Chương 7: Tương lai

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lâm Sơ nhìn khá cân đối, nhưng nhìn qua không có nhiều da thịt, mà Hàn Vọng Thu luôn chú ý tới cậu nên động tác ngất xỉu đó liền lọt ngay vào tầm mắt của hắn. Giống như nhìn thấy một con bướm đang lượn lờ trong không trung, bất ngờ từ trên trời rơi xuống, nhẹ đến mức không cảm thấy gì rơi vào lòng bàn tay.

Vừa ôm được người, Hàn Vọng Thu đã cau mày,"Các người trong nem ấy ăn à?”

Hít một hơi thật sâu, đè nén cơn tức giận dâng trào trong lòng, hắn quay sang nói với Doãn Hàm: “Hãy sắp xếp phòng và tìm bác sĩ tới đây.”

Nói xong, anh ôm Lâm Sơ trong tay sải bước ra khỏi phòng tiệc. Doãn Hàm nghe được lời này, sửng sốt mấy giây, sau khi ý thức được thằng bạn mình đang nói gì, vội vàng gọi điện cho người nào đó.

Doãn hàm cũng rời đi theo Hàn Vọng Thu, để lại Lâm gia và Phương gia nhìn nhau, bối rối không biết sự tình, đặc biệt là Lâm Phương Hải, mặc dù không biết thân phận của Hàn Vọng Thu, nhưng nhìn vẻ mặt lạnh lùng của đối phương khi anh rời đi, tim ông đập thình thịch vì sợ hãi.

Sự chênh lệch giữa những gia tộc giàu có ở thủ đô Diêm Thành và thành phố B quá lớn, một lời nói của người dân Diêm Thành có thể phân tán của cải của họ. Doãn Hàm nhìn Hàn Vọng Thu cẩn thận đặt người lên giường, khách sạn là nơi rất thích hợp để ngủ nghỉ, đồ dùng trong phòng rất tốt.

Khuôn mặt tái nhợt của chàng trai chìm vào chiếc gối mềm mại, lông mày nhíu lại, thân thể cuộn người lại, tay đặt lên bụng.

Những sợi tóc đẫm mồ hôi trên trán dính vào nhau, giống như một con mèo con ướŧ áŧ và run rẩy. Doãn Hàm liếc nhìn một cái, quay đầu nhìn về phía Hàn Vọng Thu đang tìm nước sôi trong phòng: "Lão Hàn, ngươi nghĩ thế nào? Anh hùng cứu mỹ nhân? Ngươi biết hắn sao?"

Hắn quen Hàn Vương Thu hơn hai năm, tại sao hắn lại không biết nam tử tội nghiệp này vậy? Hàn Vọng Thu lấy một cốc nước sôi, trước tiên rửa sạch thành cốc, sau đó đặt nước đun sôi ở cạnh giường, đợi nước ấm lên mới nói: “Không quen.”

Trong đầu Doãn Hàm tràn ngập nghi vấn, hắn nhìn người nằm kia trên giường, lại nhìn bộ dáng Hàn Vọng Thu, nghi hoặc nói: “Cậu không biết hắn, tại sao phải đỡ cho hắn cái tát kia?”

Nước sôi đã nguội đi một chút, không còn nóng nữa, Hàn Vọng Thu nửa đỡ Lâm Sở, đặt thành cốc áp vào môi, nước ấm từng chút một tiến vào miệng hắn, nhưng phần lớn đều chảy ra xuống cằm anh. Lâm Sơ bị đau bụng đến nỗi ngay cả trong giấc ngủ cũng gặp ác mộng, vì đã quen với đau đớn, khi gặp tai nạn ô tô, hai chân không thể đi lại, cậu tuyệt vọng đến mức muốn đi từ bỏ chính mình.

Thậm chí trong sương mù còn có cảm giác quay trở lại những ngày tuyệt vọng không có ánh sáng. Đột nhiên, trong miệng hắn có dòng nước ấm chảy ra, nhiệt độ vừa đủ xua tan cảm giác rơi vào đầm lầy tuyệt vọng, Lâm Sơ cau mày dần dần thả lỏng.

Hôm nay Doãn Hàm kinh ngạc đến mức nhìn thấy khung cảnh này cũng không còn quá kinh ngạc nữa, liền tự tay khép cái hàm đang há hốc của mình lại. Hàn Vọng Thu thấy gần như đã tràn ra ngoài, dùng khăn giấy lau đi vết nước trên cằm Lâm Sơ, anh không có nhiều kinh nghiệm chăm sóc người khác nên động tác lau có chút vụng về, khiến cằm cậu nổi nên màu hông nhạt. Anh dừng lại khi thấy Lâm Sơ cau mày. Ánh mắt của hắn rơi trên người Doãn Hàm: “Nếu như cậu vô tình biết được tương lai của một người, liền biết tương lai người đó sẽ sống khổ cực.”

Cậu ấy bị mất hai chân, tài sản của gia đình không có gì cho cậu ta và lại chết trong vụ hỏa hoạn khi còn trẻ. Hàn Vọng Thu hít một hơi thật sâu, hốc mắt đỏ lên:

"Cậu định làm gì?"

Doãn Hàm mở miệng, cẩn thận nhìn khuôn mặt Hàn Vọng Thu, thăm dò nói

: "... Không phải chuyện của chúng ta?"

Trên thế giới có nhiều người nghèo như vậy, hắn nhất định phải cứu tất cả mọi người sao? Họ không phải là người thân cũng không phải bạn bè, cũng không biết nhau, chưa kể trình độ đạo đức của anh ta ở mức khá, ngay cả một nhà hiền triết vĩ đại cũng không thể cứu được mọi người sau khi biết trước tương lai của họ, phải không? Và Hàn Vọng Thu có được coi là thánh nhân không nhỉ? .

Hàn Vọng Thu vẫn cầm khăn giấy ướt, chỉa vào thùng rác rồi ném khăn giấy vào, ngón tay vẫn có cảm giác ươn ướt, có chút cáu kỉnh nói: “Tôi làm gì thì làm, cậu chỉ cần phối hợp là được. "

Chỉ có cách này mới làm cho Lâm Sở có một tương lai tốt đẹp được thôi.
« Chương TrướcChương Tiếp »