Chương 44: Hạ chí (2)

Ngôn ngữ có thể sắc như đao, ta đã sớm trải qua loại mùi vị này.

Ta tinh tường cảm nhận được thân thể Lâm Trọng Đàn đang cứng đờ, trong mắt hắn có một cảm xúc cuồn cuộn không rõ, rõ ràng hắn tức giận nhưng lại không xả cơn giận ra, chỉ cực lực chịu đựng.

Ta đột nhiên cảm thấy buồn cười.

Người có phép tắc tuấn nhã như Lâm Trọng Đàn mà cũng có ngày này sao?

Hắn từng coi ta như một món đồ rồi chủ động mời Thái Tử đến "nếm thử", sao giờ lại trông có vẻ giận thế kia?

Chỉ sợ hắn tức vì ta bảo hắn là chó.

Hắn vốn dĩ chính là con chó Thái Tử nuôi, giờ còn sợ người ta nói sao?

Sắc mặt Lâm Trọng Đàn lúc này còn trắng hơn so với lúc nãy, mặt mày vì gặp mưa mà ướŧ áŧ. Hắn tùy ý lau mấy ngón tay bị ta cắn lên quần áo, xiêm y hắn mặc nhanh chóng bị loang đỏ.

"Thái Tử bị phạt, trước mắt tình thế trong triều biến đổi liên tục, tốt nhất những ngày này Cửu hoàng tử chỉ nên ở trong cung thôi, cũng đừng liên hệ với ngoại thần."

Hắn tự nhiên lảng sang việc khác làm ta càng thêm thấy phiền. Hắn vĩnh viễn đều như thế, không bao lâu là có thể bình tĩnh.

Nhưng cẩn thận ngẫm lại thì hắn như thế mới bình thường. Lâm Trọng Đàn là người có thể vì quyền thế mà việc gì cũng dám làm, gϊếŧ người cũng được mà chịu vũ nhục cũng thế, chỉ cần trong tương lai Thái Tử trở thành đế quân thì hắn có thể trở thành quyền thần phụ tá.

Nhưng ta sẽ không để Lâm Trọng Đàn được như ý nguyện.

Hắn càng vọng tưởng bám vào Thái Tử để thăng chức thật nhanh thì ta càng muốn để Thái Tử tự mình phá hủy dã tâm của hắn.

"Lâm Xuân Địch đã chết bao lâu rồi?" Ta đột nhiên hỏi hắn.

Hàng mi dài của Lâm Trọng Đàn run lên, khi ta đang cho rằng hắn sẽ không trả lời thì hắn lại nhẹ giọng nói: "153 ngày."

Thì ra đã 153 ngày.

Liệu trong 153 ngày này, Lâm Trọng Đàn có nửa phần áy náy nào không?

Sao giờ hắn lại bày ra bộ dạng thâm tình trước mặt ta như thế? Hắn cảm thấy ta cái gì cũng không biết, cho dù giờ ta đã chuyển sinh thành Cửu hoàng tử vẫn sẽ để hắn xoay ta trong lòng bàn tay sao?

Ta từng nghe qua câu chuyện xưa về một người tên Phụ Long Hán, Phụ Long Hán vì vinh hoa phú quý mà bỏ vợ bỏ con từ sớm, thậm chí còn động thủ sát thê, chờ đến khi quyền thế về tay, hắn lại nhớ tới người vợ cả ôn nhu hiền lành đã chết của mình.

Những người như thế sẽ chẳng cảm thấy mình sai ở đâu, thậm chí khi về khuya an tĩnh sẽ còn thở dài nghĩ là do vận mệnh trêu ngươi chính mình.

Chắc hẳn Lâm Trọng Đàn cũng là loại người như vậy đi.

Không, Lâm Trọng Đàn lòng muông dạ thú như thế, so với Phụ Long Hán chắc còn ác hơn, có khi những biểu hiện của hắn hiện giờ chỉ để gạt ta, dỗ ta ngon ngọt rồi sẽ thừa thời cơ lợi dụng triệt để thân phận tôn quý này của ta mà thôi.

"Thì ra đã chết đã lâu như vậy, nếu giờ đào mồ hắn lên thì chắc cả người hắn đã mục nát hư thối và chỉ còn bộ xương cũng nên." Ta nhàn nhạt nói.

Bên ngoài trời mưa càng lớn hơn, ta không nhìn Lâm Trọng Đàn nữa, cuộn tròn thân thể rúc ở trên giường. Lâm Trọng Đàn ngồi bên giường mỹ nhân một hồi liền rời đi, hôm sau hắn không tiến cung, ta nghe Thượng Quan đại nhân nói là Lâm Trọng Đàn sinh bệnh.

Ngày thứ ba, ngày thứ tư, ngày thứ năm...... Lâm Trọng Đàn vẫn chưa vào cung.

Mỗi khi Thượng Quan đại nhân đề cập đến bệnh của Lâm Trọng Đàn đều sẽ lộ ra vẻ mặt lo lắng "Trước mắt hắn bệnh rất nghiêm trọng, nếu lỡ kỳ khoa cử năm nay thì sẽ phải chờ ba năm mất."

Nghe đến chuyện khoa cử, động tác đưa bút của ta đột nhiên chệch một chút. Thượng Quan đại nhân vẫn chưa phát hiện, vẫn cứ rao giảng về kỳ khoa cử sắp tới. Ông ấy cũng từng là một Trạng Nguyên, ông nhớ lại ngày chính mình thi đậu, được ngồi trên con ngựa trắng dạo phố, chuyện đã rất lâu rồi.

"Cái đó người ta gọi là ' Vó ngựa rảo bước thành Trường An, từ già đến trẻ, nhà nhà sáng đèn ra đón. Từ đây người mặc cẩm y về quê cũ, phong thái đoan chính mãi về sau. *'" Thượng Quan đại nhân hoài niệm mà nói.

* Câu trong ngoặc kép trên là thơ, nhưng again, mình bị ngu thơ ca này lắm nên nếu mình hiểu chút chút thì mình dịch tạm thui ạ hic:<

Vì vết thương trên đầu cũng chẳng mấy nghiêm trọng nên ngay buổi chiều hôm đó ta đã xin phép Trang quý phi xuất cung đến Thái Học. Đã mấy tháng rồi kể từ lần cuối ta đến học túc của Lâm Trọng Đàn. Lúc ta đến thì Bạch Li và Thanh Cù đang sắc thuốc, nghe được có tiếng người tới liền vội từ phòng bếp chạy ra.

Bọn họ nhìn thấy ta đều lộ ra vẻ mặt vô cùng kinh ngạc, đặc biệt là Bạch Li, trông hắn vui đến mức như sắp khóc tới nơi, "Xuân thiếu gia, thì ra người chưa chết! Thật tốt quá, thiếu gia hắn......"

Hắn nói còn chưa dứt lời đã bị Nữu Hỉ răn dạy.

"Chớ có vô lễ, đây là Cửu hoàng tử."

Bạch Li sửng sốt, vẫn là Thanh Cù phản ứng mau lẹ, nhanh chóng lôi kéo hắn quỳ xuống, "Nô tài thỉnh an Cửu hoàng tử."

Bạch Li còn định nói gì đó tiếp nhưng Thanh Cù giữ chặt cánh tay hắn, hắn há miệng thở dốc, cuối cùng cũng kính cẩn nghe theo mà nói: "Nô tài thỉnh an Cửu hoàng tử."

"Miễn lễ, Lâm Trọng Đàn có ở đây không?" Ta hỏi bọn hắn.

"Thiếu gia đang ở trong phòng ạ."

Ta một mình một người đi vào phòng Lâm Trọng Đàn, gần như ta vừa mới đi vào là đã ngửi được mùi thuốc dày đặc bên trong. Lâm Trọng Đàn nằm ở trên giường, ta nhìn thấy ánh mắt hắn mà không khỏi sửng sốt.

Hốc mắt Lâm Trọng Đàn hãm sâu, không chỉ có sắc mặt trắng bệch mà môi cũng trắng đến dọa người. Lúc này ta mới hiểu được vì sao Thượng Quan đại nhân khi nhắc tới bệnh của Lâm Trọng Đàn lại lo lắng như vậy, hiện giờ cách thời gian khoa cử chẳng còn bao lâu nữa.

Hắn nằm ở nơi đó không nhúc nhích, nếu không vì mùi thuốc thì ta còn tưởng người đang nằm kia chết rồi.

Không đúng, đây không phải Lâm Trọng Đàn mà ta quen.

Người ta muốn trả thù cũng tuyệt đối không phải là một Lâm Trọng Đàn như vậy.

Ta ngồi xuống bên mép giường của Lâm Trọng Đàn, duỗi tay sờ sờ trán hắn, nóng bỏng tay. Lúc này ở bên ngoài truyền đến thanh âm cẩn thận của Bạch Li, "Cửu hoàng tử, thuốc đã sắc xong, có được phép vào không ạ?"

"Vào đi." Ta phân phó xong Bạch Li liền bưng thuốc vào nhà.

Hắn để bát thuốc xuống trước rồi lại đi đỡ Lâm Trọng Đàn ngồi dậy để đút hắn uống thuốc. Nhưng Lâm Trọng Đàn chỉ cắn chặt hàm răng, căn bản thuốc không vào được, Bạch Li vội đến mức toát ra một đầu đầy mồ hôi nóng, vẻ mặt hắn bất lực hết sức mà nhìn ta.

Bạch Li nuốt nuốt nước miếng: "Thanh Cù đi chuẩn bị cơm nên không ở đây, Cửu hoàng tử có thể giúp một chút không ạ?"

Ta mắt lạnh nhìn chằm chằm Lâm Trọng Đàn một lát, sau đó gọi Nữu Hỉ tiến vào. Nữu Hỉ ở trong cung đã lâu, chuyện đút thuốc cho người khác đối với hắn mà nói cũng không khó. Nữu Hỉ bịt mũi Lâm Trọng Đàn lại, không mấy giây sau Lâm Trọng Đàn vì hô hấp không thuận mà phải buông khớp hàm ra, Bạch Li vội vàng rót thuốc vào. Chỉ là chén thuốc mới đút được một nửa thì Lâm Trọng Đàn liền ghé vào bên giường phun hết ra.

Phun xong hắn liền tỉnh lại. Hai tròng mắt hắn đỏ bừng, ngón tay thon dài gắt gao vò chăn gấm, thanh âm của Bạch Li đã xen vào tiếng khóc nức nở, "Thiếu gia, người không thể phun thuốc ra như thế được, cứ thế này bao giờ mới khỏi bệnh?" Hắn đột nhiên nhìn thấy ta, ánh mắt chợt lóe, "Thiếu gia, người xem, Cửu hoàng tử tới thăm này."

Mới vừa rồi Lâm Trọng Đàn còn đang thở thoi thóp, mà nghe thấy ta tới liền nâng mắt lên, mắt hắn dáo dác nhìn xung quanh, chờ khi thấy rõ ta hắn liền nhanh chóng muốn đứng dậy xuống giường, Bạch Li thấy thế vội vàng đỡ lấy Lâm Trọng Đàn, "Thiếu gia, người đừng vội a, Cửu hoàng tử vẫn ở đây không đi đâu cả."

Lâm Trọng Đàn làm như mắt điếc tai ngơ với lời của Bạch Li, chỉ một mực đi về phía ta, ta lấy ánh mắt ra lệnh cho Nữu Hỉ bất động. Chờ Lâm Trọng Đàn đi đến trước mặt và định lấy tay đυ.ng vào, ta mới nhẹ nhàng lui ra sau rồi lấy tay áo bịt mũi.

Lâm Trọng Đàn ngẩn ra, cúi đầu nhìn nhìn bộ dạng của chính mình, thanh âm ngượng ngùng nói: "Chờ ta một lát."

Hắn bước đi liêu xiêu vào trong tịnh thất, Bạch Li vội đi theo hầu hạ.

Một lát sau Lâm Trọng Đàn đi ra, hắn đã thay một thân quần áo sạch sẽ, thẳng tắp đi đến trước mặt ta. Dường như hắn định chạm vào ta tiếp nhưng lại không dám. Ta nhìn hắn vài lần, sau đó bảo Nữu Hỉ và Bạch Li đi ra ngoài.

Gần như hai người kia mới vừa đi là Lâm Trọng Đàn liền duỗi tay định nắm lấy tay ta luôn, nhưng hắn sắp làm được lại bắt gặp ánh mắt của ta nên hắn dừng lại. Ta suy nghĩ một chút, sau đó chủ động nắm lấy tay hắn.

Cả người Lâm Trọng Đàn lập tức cứng đờ, hắn không dám tin tưởng mà nhìn ta.

Ta thấp giọng nói: "Sinh bệnh thì đừng đứng làm gì, ngồi đi."

Hai tròng mắt hắn sáng như sao ngay lập tức, mở lớn như thể không tin nổi, hắn cũng không động đậy mà chỉ gắt gao nhìn chằm chằm ta. Ta thấy hắn cứ im lặng thì dứt khoát kéo hắn ngồi xuống.

Lâm Trọng Đàn ngồi xuống xong nhưng vẫn nhìn đăm đăm vào ta như cũ. Ta ngẩn ra một lát mới thốt ra lời nói ta đã chuẩn bị tốt từ trước.

"Có lẽ ta quá hèn mọn, cho dù bị ngươi hành đến mức này rồi nhưng ta vẫn còn lo lắng cho ngươi, cho nên ngươi mau dưỡng bệnh cho tốt đi."

Nói xong ta liền buông tay hắn ra rồi xoay người đi ra ngoài.

"Tiểu Địch." Phía sau truyền đến thanh âm nghẹn ngào của Lâm Trọng Đàn.

Ta dừng lại bước chân, không bao lâu sau ta bị hắn ôm lấy. Người Lâm Trọng Đàn thật nóng, khi ta đang định đẩy hắn ra thì hắn lại đem mặt chôn vào hõm cổ ta, "Tối đó ta đã cho người đi tìm ngươi nhưng không tìm được...... Thực xin lỗi......"

Ta sửng sốt một hồi lâu mới phát hiện Lâm Trọng Đàn đang khóc.

Hóa ra hắn thật sự sẽ khóc.

Nếu có thể, ta rất muốn cười thật to.

Đến giờ hắn vẫn còn muốn gạt ta, còn không cả tiếc rơi nước mắt.

Ta ở trong lòng ngực Lâm Trọng Đàn mà xoay người, tuy ta hận hắn nhưng vẫn không thể không thừa nhận Lâm Trọng Đàn là tạo hóa trời ban, đến cả lúc khóc cũng đẹp vô cùng, nếu ta thật sự không biết gì hết thì nhất định sẽ bị bộ dáng hiện tại của hắn lừa gạt cũng nên.

Ta cố nén sự chán ghét trong lòng mà nói: "Ta sẽ không tha thứ cho ngươi dễ dàng như vậy, tốt nhất ngươi nên mau dưỡng bệnh cho tốt đi, ta chờ."

Dường như Lâm Trọng Đàn rất sửng sốt, nghe ta nói xong hắn ôm ta càng chặt. Ta thiếu chút nữa bị hắn ép ngạt, phải cố gắng chịu đựng sự ghê tởm để hắn ôm một hồi mới dám vỗ vỗ cánh tay hắn "Ngươi định ép ta đến chết luôn đấy à?"

Hắn nhanh chóng buông tay ra, nhưng buông không được bao lâu lại duỗi tay ra nắm chặt ống tay áo của ta, hắn cứ nhìn ta mãi.

Ta cúi đầu nhìn nơi ống tay áo bị hắn giữ, lại ngước mắt xem hắn, "Ngươi không muốn ta đi sao?"

Hình như Lâm Trọng Đàn bị sốt đến váng đầu rồi, cứ liên tục gật đầu như trẻ con.

"Được rồi, tạm thời ta chưa đi, ngươi uống thuốc đi."

Ta giương giọng gọi người bên ngoài mang thuốc vào, lúc này người bưng thuốc biến thành Thanh Cù. Thanh Cù ổn trọng hơn so với Bạch Li nhiều, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim mà đặt bát thuốc xuống rồi rời khỏi phòng.

Lâm Trọng Đàn không thèm nhìn chén thuốc, ánh mắt vẫn dán lên mặt ta. Ta suy nghĩ một chút liền bưng thuốc lên, dùng cái muỗng múc một thìa rồi đưa tới bên môi Lâm Trọng Đàn.

Ta còn tưởng hắn sẽ thổi cho nguội, nào biết hắn há mồm uống luôn.

Sắc mặt Lâm Trọng Đàn khẽ biến, nhưng không biết vì sao hắn lại không nhổ thuốc ra mà còn nhấp môi. Ta thấy hắn im nên lại múc một thìa đưa qua. Lâm Trọng Đàn tiếp tục há miệng uống trực tiếp, mới uống được mấy ngụm mà mặt hắn đã đỏ đến kỳ lạ, môi cũng hồng theo.

Ta chỉ vờ như không phát hiện ra, đút cho hắn uống hết một chén thuốc, thấy hắn chịu không được nhíu mày liên tục nên ta nhất thời không nhịn được cười.

Hắn đột nhiên nghe được tiếng ta cười thì lại ngơ ngẩn nhìn ta, một lát sau hắn tự nhiên đưa mặt đến gần. Khi môi hắn sắp chạm môi ta, ta quay mặt đi, "Ai cho hôn mà hôn, ta còn chưa tha thứ cho ngươi đâu."

"Ta...... Xin lỗi, là...... Ta đường đột."

Lần đầu tiên Lâm Trọng Đàn nói lắp ở trước mặt ta.

Ta buông chén thuốc xuống, "Ta phải hồi cung rồi, Thái Học có quá nhiều người, ta không muốn để bọn họ nhìn thấy bộ dạng bị thương của ta nên ngày mai ta sẽ không đến đây nữa. Trong cung cũng không tiện nói chuyện đâu, ta không muốn để mẫu phi nhìn thấy hai chúng ta ở bên nhau." Ta ngừng một lát, sau đó nói câu kế tiếp, "Nếu ngươi định nói gì với ta thì có thể viết thư, ngươi cứ viết rồi gửi Tống Nam, hắn sẽ đưa cho ta."

Trên đường hồi cung, ta ngồi trên xe ngựa hỏi Tống Nam, "Ngươi chắc chắn gần đây Nhị hoàng tử thường xuyên liên hệ với Mã Sơn Bỉnh đang đóng quân ngoài thành chứ?"

Tống Nam gật đầu, "Cấp dưới cũ của ta làm ở doanh trại, cũng coi như là tâm phúc của Mã Sơn Bỉnh." Nửa câu sau, thanh âm của hắn thật nhẹ, "Chỉ sợ Nhị hoàng tử định bức vua thoái vị."

Thái Tử mới bị phạt mà đã có người đứng ngồi không yên rồi.

Ta trầm mắt suy tư nói: "Nếu Thái Tử phát hiện thư của Lâm Trọng Đàn ở chỗ Mã Sơn Bỉnh thì không biết sẽ có phản ứng gì nhỉ?"



Tuy rằng Hoàng Thượng ban lệnh nhốt Thái Tử nhưng cũng không nói là không cho ai đến thăm hắn.

Ta trở về từ Thái Học liền đi thẳng đến Đông Cung. Khi đến nơi thì Thái Tử đang gác chân lười biếng mà nằm trên thảm, tay cầm vũ tiễn ném vào bình rượu.

Quần áo hắn ăn mặc cũng sơ sài, rõ ràng thời tiết đã chuyển lạnh nhưng cổ áo hắn lỏng lẻo, còn lộ ra cả một mảnh da thịt trắng nõn.

Nhìn thấy ta tới, hàng mi dài của hắn khẽ nhấc, "Đệ đệ tới à, ngồi đây."

Hắn vỗ vỗ vị trí bên cạnh hắn.