Chương 6

Lúc này trong phòng ăn lớn, bàn ăn chứa được hai mươi người chỉ có một mình Tống Thả đang dùng bữa tối.

"Thiếu gia, canh tới rồi đây."

Tống Thả thấy dì bưng đồ ăn lên bàn, trong lòng không khỏi ngạc nhiên, sao lại phô trương lãng phí như vậy? Một người ăn được mười mấy món sao? Đây quả thực là kiểu phô trương lãng phí kinh khủng.

Ngay lúc này, dì giúp việc bưng bát canh không cẩn thận chạm vào mép bàn, bát canh ngay lập tức đổ lên người Tống Thả, bát sứ cũng rơi vỡ trên sàn, những nguyên liệu quý trong canh cùng mảnh sứ vương vãi khắp nơi, tiếng vỡ vang lên giòn tan.

Dì giúp việc thấy mình đổ canh lên người Tống Thả, cánh tay trắng như tuyết lập tức bị đỏ lên, sắc mặt bà tái nhợt như sắp chết, sợ hãi vội vàng quỳ xuống.

"Thực xin lỗi thiếu gia, tôi sai rồi, tôi thật sự không cẩn thận."

Tống Thả chưa kịp phản ứng lại thì đã thấy dì giúp việc quỳ gối xuống đất, bên dưới toàn là mảnh vỡ và nước canh, cậu lập tức kéo bà đứng dậy, cau mày nói: "Chỉ là làm đổ thôi, mau đứng lên đi ạ."

Bà thấy Tống Thả nói vậy thì rõ ràng sửng sốt: "Thiếu gia?"

Tống Thả cũng nhận ra biểu cảm của bà, thầm nghĩ: Cái tên "Tống Thả" này là cướp biển sao? Xuất thân từ gia đình như thế mà còn kiêu ngạo, đối xử với người khác thô lỗ như vậy, không chỉ bắt Lục Bắc Hoài sống như chó, mà còn đối xử tệ với người khác trong nhà nữa. Chỉ là vô tình làm vỡ bát canh mà đã khiến dì giúp việc này phải quỳ xuống.

"Không sao đâu, để cháu đi thay quần áo và rửa sạch một chút là được." Cậu nhìn cánh tay mình đã đỏ lên, rồi đi vào phòng vệ sinh gần đó, nói thêm: "Dì à, dì để lại cho cháu một phần sườn xào chua ngọt và một phần rau xanh là được ạ, còn đồ ăn khác dì mang cất đi ạ, nếu không ai ăn thì dì có thể giữ lại cho mọi người trong nhà cùng ăn."

Nói xong cậu dừng lại, quay sang hỏi bà: "Lục Bắc Hoài đâu rồi ạ?"

Nãy giờ cậu không thấy hắn đâu, như mỗi ngày đi làm về đúng giờ rồi biến mất.

"Bắc Hoài đi làm thêm rồi, gần đây nó tìm được một công việc làm thêm, mỗi tối từ 6 giờ đến 10 giờ, nhưng tôi cũng không rõ nó làm gì, ông bà chủ đã cho phép."

Dì giúp việc nghe Tống Thả hỏi vậy, còn nói thêm một câu để đề phòng, sau đó vội vàng đi lấy hộp thuốc: "Thiếu gia chờ chút, để tôi đi lấy hộp thuốc, cánh tay của cậu cần được xử lý."

Lúc này Tống Thả mới cảm thấy cánh tay có hơi đau, cậu đi vào phòng vệ sinh dùng nước lạnh rửa sạch cánh tay đang đỏ lên, vừa rửa vừa ngẩng đầu nhìn chính mình trong gương.

Cái kiểu tóc này, phải thay đổi đi thôi.

Thay đổi bản thân, làm lại từ đầu.

Dì giúp việc mang theo hộp thuốc quay lại, thấy Tống Thả vừa từ phòng vệ sinh ra, bà mở hộp thuốc lấy thuốc mỡ và bông gòn: "Thiếu gia, có cần gọi bác sĩ đến xem không?"

"Không sao đâu ạ." Tống Thả ngồi xuống ghế, đưa cánh tay ra.

"Thật xin lỗi thiếu gia, tôi sơ ý quá." Bà vừa áy náy, vừa lo lắng, nghĩ thầm: Sao hôm nay thiếu gia lại dễ nói chuyện như vậy? Nếu là ngày thường chỉ cần một chút sự cố thôi, đó sẽ là đại họa, sẽ la hét ầm ĩ ít nhất cả tiếng đồng hồ và không dễ dàng bỏ qua.

Sao lần này bị bỏng lại có vẻ dễ chịu như vậy?

"Lần sau dì cẩn thận hơn là được, nếu làm phiền đến người khác thì rất thất lễ." Tống Thả cảm thấy vết bỏng có hơi đau, muốn rút tay lại nhưng nghĩ lại thì chỉ nhíu mày.

Bà nghe vậy, muốn nói gì đó nhưng lại thôi, nhìn về phía Tống Thả.

Tống Thả thấy bà như vậy thì hỏi: "Sao vậy ạ?"

A! Đừng nhìn chằm chằm vào tôi nữa! Thật sự rất không tự nhiên nha!

"Thiếu gia, tôi thấy... từ khi cậu tỉnh lại giống như..." Bà không dám nói tiếp nhưng không thể nhịn được.

"Giống như trở thành một người khác?" Tống Thả hỏi.

Bà không nghĩ rằng Tống Thả sẽ nói như vậy, muốn cười nhưng không dám, chỉ cúi đầu bôi thuốc cho cậu.

"Đã trải qua cái chết một lần, phải biết trân trọng cuộc sống hơn." Tống Thả nói, thầm nghĩ, lời này cũng là để tự nhắc nhở bản thân. Trước đây cậu dường như quá liều mạng, liều mạng học tập, liều mạng để nổi bật, chịu áp lực từ việc gánh vác sự nghiệp gia đình mà chị gái không muốn tiếp nhận.

Gặp tai nạn giao thông có lẽ không phải là ngẫu nhiên.

Giờ cứ sống thế nào thì sống vậy.

"Thiếu gia đã nghĩ thông suốt rồi, nếu ông bà chủ biết chắc sẽ vui lắm." Bà nghĩ thầm, thật là kỳ lạ, chẳng lẽ bị đập vào đầu nên trở nên bình thường rồi?

Tống Thả nghe bà nói thì thất thần. Có thể không nghĩ thông suốt sao? Bị gϊếŧ bằng thuốc kí©h thí©ɧ trên giường, cậu thà bị xe đâm chết thêm lần nữa còn hơn là chết thảm như vậy, nghĩ mà thấy sợ.

"Lục Bắc Hoài đi làm thêm gì vậy ạ?" Cậu tò mò hỏi, sao người này lại chăm chỉ kiếm tiền thế, ở Tống gia làm bạn chơi với cậu cũng có lương mà, bây giờ mỗi tối còn phải đi làm thêm, tên này đã đủ 18 tuổi chưa nhỉ?

"Cái này tôi không rõ lắm, thiếu gia không hỏi Bắc Hoài sao?"

Tống Thả: "......" Quan hệ của hai người có tốt đến mức này sao?

"Thiếu gia, tối nay đừng ra ngoài nữa, ông bà chủ trước khi đi công tác đã dặn thiếu gia lần này phải nghỉ ngơi tốt mới có thể trở lại trường học, điện thoại của cậu cũng đang ở chỗ Bắc Hoài."

Tống Thả nghĩ, đã nói rồi mà, cậu đã ba ngày không chơi điện thoại.

"Không ra ngoài đâu ạ, cháu chỉ ngủ thôi."

Vì thế, cậu chọn ra một vài món ăn đủ cho khẩu phần ăn của mình trong một bữa từ bàn ăn như bữa tiệc hoàng gia này xong, phần còn lại để dì giúp việc mang đi cho các người giúp việc còn lại ăn, bản thân mình thì ăn no xong và chậm rãi đi dạo quanh trang viên.