Chương 4

Khi bắt gặp ánh mắt của Hứa Văn cùng Lục Bắc Hoài, Tống Thả tức khắc có một ý định muốn rụt đầu lại, nhưng cậu nhớ rằng mình phải cảm hóa đại boss, phải khiến hắn buông bỏ thù hận, vì mình muốn tồn tại.

Cậu lấy hết can đảm, đẩy cửa ra, đứng thẳng lên: "Đừng phê bình Lục Bắc Hoài, phê bình con thôi ạ."

Chắc là vừa hạ sốt, khuôn mặt thiếu niên đỏ bừng, còn mang theo một tầng mồ hôi mỏng. Rõ ràng giọng nói nghe rất lạnh lùng và kiêu ngạo, nhưng đôi mắt như chó con kia lại xinh đẹp, sáng lấp lánh.

Lục Bắc Hoài nhìn cậu, không nói gì.

Hứa Văn nhìn con trai như vậy, cười ra tiếng: "Tống Thả, không cần bênh vực người của mình, con nghĩ rằng mẹ sẽ không phê bình con sao? Mẹ đây là từng bước từng bước, mẹ cùng ba của con đã ở khắp nơi trong cả nước, xếp con vào danh sách đen của những nơi ăn chơi rồi đấy."

"Xin cảm ơn ạ." Tống Thả theo bản năng trả lời, sau khi nói xong mới nhận ra mình vừa nói gì, lập tức mặt trở nên vô biểu cảm.

Thật không phải là do cậu cố ý, thực sự là ở trước mặt người lạ khiến cậu căng thẳng nên mới nói như vậy!

Hứa Văn cho rằng con trai đang làm trái lại với mình, tức giận đến mức ngực phập phồng: "Con, tên tiểu tử thối này chính là muốn cố ý làm mẹ cùng ba của con tức chết mới hài lòng đúng không, được, học kỳ này thẻ tín dụng của con sẽ bị đóng băng. Đi tụ tập mà chơi đi, để bạn bè của con quẹt thẻ cho con tiêu xài! Bắc Hoài, nhớ trông chừng nó."

Nói xong, bà liền đạp giày cao gót trên hành lang rời đi, xung quanh cơ thể tràn ngập áp suất thấp.

Tống Thả: "......" Là một người mẹ kiên cường đó, thật hung dữ.

"Thiếu gia."

Tống Thả nhìn về phía Lục Bắc Hoài, lại thấy hắn cười, còn cười đến đặc biệt ôn nhu: "......?"

"Cậu vừa rồi là đang bảo vệ tôi sao?" Lục Bắc Hoài đi đến trước mặt Tống Thả, đặt lòng bàn tay lên trán cậu, phát hiện không còn sốt, chỉ có mồ hôi đầy trán, dùng mu bàn tay lau sạch cho cậu.

Tống Thả theo bản năng né tránh tay hắn, sau đó liền thấy trên mặt Lục Bắc Hoài lập tức lộ ra biểu tình bi thương.

Cậu không thể coi thường đại boss tương lai này, là người rất biết diễn kịch, thật sự sẽ cảm động sao?

Quá biết cách giả vờ.

Trong lòng thì hận không thể đêm tối bóp chết cậu, mặt cậu vẫn còn đau nè.

Nhưng cậu không thể lại giống như "Tống Thả" trước kia, mặc kệ Lục Bắc Hoài tiếp nhận hay không, cậu đều phải lấy cảm hóa làm mục đích, nếu không thì sau này mọi chuyện chắc chắn không còn dễ dàng như vậy nữa.

Cậu cúi đầu, lại đưa trán dán vào lòng bàn tay Lục Bắc Hoài, liếc mắt nhìn hắn một cái.Sợi tóc mềm mại mang theo chút ẩm ướt trên trán xẹt qua lòng bàn tay, có chút ngứa, động tác này thật sự rất giống như làm nũng, cùng với ánh mắt này.

Lục Bắc Hoài đối diện với đôi mắt tròn xoe sáng ngời, vốn tưởng rằng là vô tình, nhưng hiện tại lại nhận ra có lẽ là cố ý, người này lại chuẩn bị chơi trò gì đây?

Không cần hắn chạm vào lại cố ý đưa trán lên.

"Không còn sốt nữa thiếu gia, tinh thần cũng tốt lên nhiều rồi, có chỗ nào cảm thấy không thoải mái không, tối hôm qua cậu còn ho rất dữ dội."

Tống Thả chịu đựng động tác đang chạm vào trán mình của Lục Bắc Hoài, liệu lúc trước bọn họ cũng thân mật như vậy sao? Những người thành phố bây giờ nói chuyện cũng phải đυ.ng chạm vào đối thủ một mất một còn như vậy sao?

Này có thể so được với người bạn cùng phòng hơn ha.

"Không sao, vẫn tốt." Cậu nhẹ nhàng trả lời, mạng sống quan trọng hơn.

"Chú với dì nói cuối tuần không cho cậu ra ngoài chơi, muốn làm bài tập cùng không? Hoặc nếu cậu vẫn muốn theo bọn họ đi chơi, tôi có thể giúp cậu ra ngoài."

Tống Thả nghĩ trong lòng, sau khi nghe điều này, đây chắc chắn là chiến lược dụ dỗ, vốn dành riêng cho "Tống Thả" từ nhỏ, nuông chiều để trở thành một cậu bé kiêu ngạo và nổi loạn, chỉ là một giây trước mẹ "Tống Thả" nói không cho cậu ra ngoài thì Lục Bắc Hoài sẽ ngay lập tức ra vẻ săn sóc.

Nếu còn là "Tống Thả" trước kia, cậu ta nhất định sẽ làm như vậy.

Cậu lắc đầu: "Làm bài tập đi."

Lục Bắc Hoài: "?"

Tống Thả thấy Lục Bắc Hoài rõ ràng bất ngờ: "Nếu cậu nói làm bài tập thì làm bài tập, tôi nghe cậu."

Cậu bây giờ đã hiểu rằng việc nghe theo ý của boss là đúng, dù có tin hay không thì cũng ngoan cố làm theo, chậm rãi hắn sẽ nhận ra.

Lục Bắc Hoài: "......" Người này nói thật sao?

Lúc này trong phòng học.

Hai chiếc bàn to màu trắng đối diện nhau, một bàn chứa đầy sách vở, bài tập, bút mực, giấy nháp, dường như là chỗ ngồi của học sinh giỏi.

Bàn kia chỉ có một máy tính chơi game cao cấp, trên bàn đầy tai nghe, bàn phím và các thiết bị điện tử, toàn bộ phát sáng với đèn LED đa sắc, chói lóa mắt người nhìn.

Tống Thả: "......"

Hai cá nhân này rõ ràng thuộc hai thế giới khác nhau, không ồn ào sao?

"Tống Thả" này chắc chắn sẽ không cùng Lục Bắc Hoài ngồi làm bài tập, trong khi đèn LED sáng chói như này, cậu ta chắc chắn sẽ gõ phím khiến ồn ào vang trời đi?

Liệu có thể học tập hiệu quả như thế được sao?

Cậu hoài nghi nhìn Lục Bắc Hoài, nếu cả hai như vậy đều là học sinh giỏi, thì chỉ có thể nói rằng người này thật sự là một đại thần báo thù, quả thực là nằm gai nếm mật, Lục Bắc Hoài không là người cao thượng thì ai mới có thể trở thành người cao thượng đây?

"Thiếu gia, có muốn chơi game không?" Lục Bắc Hoài nhìn thấy Tống Thả vẫn luôn nhìn máy tính, dường như không hiểu rằng cậu ta sẽ làm bài tập kiểu gì, suốt mấy năm trung học, hắn chưa từng cầm cây bút lần nào, mỗi khi thi cử đều là tờ giấy trống ở trường học, hoàn toàn không hề sợ.

Tống Thả không chần chừ, nhấn tắt đèn LED đa sắc và máy tính, thấy cuối cùng cũng không còn chói mắt nữa thì nói: "Làm bài tập."

Lóe muốn mù đôi mắt của cậu rồi này.

Chốc lát sau, hai người vai kề vai bắt đầu làm bài tập.

Đây là một đề thi tích phân BC, thuộc chương trình quốc tế AP, xem ra là trường tư lập quốc tế, là đang chuẩn bị cho kỳ thi.

(AP Calculus BC: Khám phá các khái niệm, phương pháp và ứng dụng của phép tính vi phân và tích phân, bao gồm các chủ đề như hàm tham số, hàm cực, vectơ, chuỗi thông qua thực hiện các thí nghiệm, nghiên cứu và giải quyết vấn đề bằng cách áp dụng kiến

thức và kỹ năng đã học.)


Tống Thả quét mắt qua bài thi, nghĩ thầm, thật là trình độ trẻ nhỏ, dễ dàng nhìn ra kết quả.

Cậu cố ý chậm rãi làm bài, viết tên mình trước, rồi nhìn trộm sang Lục Bắc Hoài bên cạnh.

Lục Bắc Hoài làm bài rất nhanh, vài phút đã hoàn thành một vài đề, nhưng mà...

Tống Thả nghiêng thân mình sang, vươn tay, ngón tay chỉ vào đề thứ năm: "Cậu làm sai này, câu b mới đúng."

Vì vậy, nói rằng ánh sáng mạnh và bàn phím gõ máy tính vang trời sẽ ảnh hưởng đến việc học tập.

Lục Bắc Hoài nắm bút chặt lại, nhìn về phía Tống Thả, ánh mắt phức tạp.

Tống Thả thấy Lục Bắc Hoài nhìn mình, nhưng không nói gì, vẻ mặt mơ hồ: "Cậu thực sự làm sai mà."

Lục Bắc Hoài im lặng hai giây: "Thiếu gia, cậu đây là đang dạy tôi sao?"