Chương 37

Trên giường lúc này, thiếu niên mảnh khảnh bị người có thân hình cao lớn ôm và đặt ở đầu gối, thậm chí không có cơ hội chống cự.

Khoảng cách hai người quá gần, nhiệt độ cơ thể nóng bỏng truyền ra, khiến mặt đỏ tai hồng, tim đập dồn dập.

"... Có, có thể không cần như vậy được không?" Tống Thả cảm thấy mình thật sự không thể chịu nổi, không cần nhìn cũng biết khuôn mặt chắc chắn đã đỏ bừng.

Tim đập thình thịch một cách nhanh chóng.

Thiếu niên bị nắm lấy eo được đặt ở đầu gối đã sớm bị đỏ đến chín mọng, xinh đẹp và ngây ngô, giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở vì sợ hãi.

"Tại sao?" Lục Bắc Hoài không có ý buông tay.

Hắn chỉ có thể nói, người này đang chơi trò lạt mềm buộc chặt rất thuần thục.

Trăm phương ngàn kế đi theo hắn, phát hiện hắn làm việc ở đâu, tìm mọi cách chăm sóc khi hắn bị thương, lại trăm phương nghìn kế chui vào lòng hắn khi hắn bệnh, bây giờ lại cố gắng thể hiện bản thân yếu đuối.

Cho rằng khóc lóc thì hắn sẽ mềm lòng sao?

Chính là vắt óc tìm mưu kế muốn hắn yêu cậu.

Không có khả năng.

"Tôi muốn xuống dưới." Tống Thả há miệng thở dốc, cảm thấy tim đập nhanh như muốn nhảy ra khỏi cổ họng, quả thực là đứng ngồi không yên.

"Lúc trước thiếu gia bắt tôi làm chó con cũng không phải như bây giờ, cậu bắt tôi quỳ xuống thì tôi sẽ quỳ, cậu bảo tôi làm cái gì tôi sẽ làm liền cái đó." Lục Bắc Hoài nhận thấy Tống Thả thật sự run, sợ hãi hắn: "Như thế nào hiện tại lại không phê bình tôi?"

Du͙© vọиɠ trả thù chôn giấu trong lòng lại một lần nữa tăng vọt lêи đỉиɦ.

Nhất định phải làm cho Tống Thả khóc.

"Chúng ta có thể từ từ nói chuyện được không?" Tống Thả cúi đầu, không dám nhìn hắn, hu hu hu, cậu có hơi sợ: "... Vậy cậu muốn tôi làm gì?"

Phê bình sao? Cậu hiện tại nào dám chọc vào vị đại ca này.

Không phải là muốn ăn miếng trả miếng đó chứ?

"Để tôi nghĩ đã." Lục Bắc Hoài nói nhẹ nhàng bâng quơ, thu hết dáng vẻ này vào mắt, như là cảnh đẹp ý vui.

Tống Thả: "..." Cậu muốn nói lại thôi, cúi đầu nhắm mắt: "Nếu không chúng ta ngồi xuống từ từ nói, đầu gối cậu chạm vào tôi khiến tôi không thoải mái lắm."

Đây là tư thế rất kỳ lạ!

Vừa dứt lời cậu đã cảm thấy cả người bị nâng lên.

Cậu bị dọa đến kêu lên, theo phản xạ dùng tay che mặt, sau đó cảm thấy mình được đặt trên đùi, cảm giác đó làm cậu không nghĩ sẽ buông tay.

Muốn tìm cái động để chui xuống quá.

Được rồi, Lục Bắc Hoài chính là cố ý như vậy.

"Vậy ngồi như vậy đi." Lục Bắc Hoài đặt người lên đùi, thấy Tống Thả cúi đầu, gắt gao bụm mặt, lòng bàn tay không che được khuôn mặt đỏ ửng từ khe hở ngón tay, ngay cả tai cũng từ màu hồng phấn chuyển sang màu đỏ thẫm.

Ngay cả chiếc cổ trắng nõn khi cúi đầu cũng đã nhiễm màu đỏ.

Từ xương cốt bên trong đến nhan sắc bên ngoài đều xấu hổ.

Xem đi, thật sự sẽ hấp dẫn người khác, ba người kia chính là ngoài miệng nói Tống Thả xấu tính, nhưng không tự chủ lại bị Tống Thả hấp dẫn.

Tuổi còn nhỏ, vì sao có thể hư như vậy chứ.

Hắn vừa nói xong thì thấy Tống Thả khẽ mở tay, hai tay giãn ra, một con mắt tròn tròn lộ ra, có lẽ vừa lúc nhìn vào mắt hắn nên lông mi run rẩy, giống như bé động vật bị dọa sợ.

Xem đi, lại dùng chiêu này, cho rằng làm nũng là sẽ có ích sao?

Tống Thả thấy không thể tránh, có điểm bất chấp, nhấp nhấp môi buông tay, thấy Lục Bắc Hoài muốn cố ý khi dễ cậu: "Chúng ta sẽ ngồi nói như vậy sao?"

"Đúng vậy." Lục Bắc Hoài nói.

Tống Thả: "..." Tức giận, cậu bắt đầu đổi đề tài: "Vậy thân thể của cậu khá hơn chút nào chưa, tối hôm qua cậu sốt cả đêm, tôi đều trông chừng cậu."

Lục Bắc Hoài buông tay.

Tống Thả bắt lấy cơ hội, muốn xoay người trượt xuống dưới.

Lại bị ôm eo kéo trở lại.

Bụng chạm phải vòng eo săn chắc của đối phương, khoảng cách quá gần, cậu không dám động đậy.

"Cả đêm trông chừng tôi? Nhưng vừa rồi cậu còn nằm trong ngực tôi." Lục Bắc Hoài phát hiện quần áo của mình đã được thay thành đồ sạch: "Là cậu ôm tôi lên sao?"

Nói xong hắn quét mắt nhìn cánh tay và đôi chân gầy gò của Tống Thả.

Hai chân nhỏ mảnh khảnh, vì làn da trắng, gân xanh lộ ra, ống quần hơi hướng lên, lộ ra mắt cá chân trắng nõn, một tay có thể nắm lấy toàn bộ.

Người này gầy như vậy sao có thể ôm được hắn?

Như thể chỉ cần một chút áp lực nữa là sẽ khóc.

"Tôi ôm không nổi cậu thì cũng không có nghĩa là tôi không chăm sóc cậu." Tống Thả nghe Lục Bắc Hoài nói xong, có chút bực bội vì mình đã hy sinh thời gian ngủ của bản thân: "... Nhưng mà, tôi cũng đã cố gắng hết sức rồi."