- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Xuyên Không
- Vạn Người Ngại Thân Thể Ốm Yếu
- Chương 33
Vạn Người Ngại Thân Thể Ốm Yếu
Chương 33
Tống Thả bị kẹp giữa khuỷu tay và tường, hơi thở nặng nề phả xuống đầu, chân mềm nhũn không dám động, đầu cũng không dám ngẩng lên, tâm lý sợ hãi dâng lên đến cực điểm.
Cậu hối hận vì đã mua vé vào xem, nếu không phải bị người kia lừa dối, cậu cũng sẽ không phát hiện ra bí mật này, và đây không phải là một bí mật nhỏ, người này hóa ra là một tay quyền anh.
Hu hu hu, cậu thật sự sợ bị đánh.
Giây tiếp theo, người vốn đang đè lên cậu bỗng nhiên ngã xuống.
Tống Thả sợ tới mức vội vàng ôm lấy Lục Bắc Hoài: "Ai......"
Người gì mà nặng thế này!
Lục Bắc Hoài nặng nề nhắm mắt lại, ngã xuống.
Ý thức cuối cùng chỉ còn lại khuôn mặt sắp khóc này, tâm trạng không hề tốt
.......
Gần sáng, trong phòng cấp cứu vội vã, không khí tràn ngập mùi thuốc sát trùng và tiếng nói lo lắng, một vài bệnh nhân bị tai nạn đang nằm chờ điều trị.
Tống Thả đang ngồi ở mép giường, cầm khăn giấy ướt lau mặt cho Lục Bắc Hoài, vừa rồi chảy rất nhiều máu mũi, từng chiếc khăn ướt dính đầy máu bị ném vào thùng rác bên cạnh. May mà gương mặt này chỉ bị thương ở khóe miệng, nếu không chắc chắn sẽ bị hủy dung!
Vừa lau, cậu vừa nhíu mày nhìn, thật là một kẻ điên!
Thì ra trong thời gian này hắn bị thương như vậy, tối đến vô tình ngửi thấy mùi thuốc cũng là vì bị thương.
"Từ kết quả chụp CT cho thấy, có một chút xuất huyết não nhỏ, may mà vị trí xuất huyết ở bán cầu não, vị trí này khá an toàn, tình trạng lâm sàng có thể gây chóng mặt nhưng không ảnh hưởng đến sinh hoạt hàng ngày. Đề nghị nghỉ ngơi tĩnh dưỡng trong một hoặc hai tháng, tránh vận động mạnh."
"Có tổn thương ở mũi mới gây ra chảy máu mũi không ngừng, trên người cũng có nhiều chỗ bị thương bên ngoài, còn thấy cả vết thương cũ."
Bác sĩ cấp cứu thu hồi ống nghe, nhìn về phía thiếu niên có gương mặt trắng nõn dính máu đang lo lắng ngồi bên giường: "Đây là anh của em à?"
Tống Thả nghe xong tình trạng bệnh, choáng váng nhìn bác sĩ: "...... Cũng, cũng coi như là vậy."
"Có cần báo cảnh sát không?" Bác sĩ tổng hợp đánh giá thương thế: "Anh của em bị người khác đánh à?"
Tống Thả vội vàng xua tay: "Không phải không phải, anh ấy đánh quyền mà, cảm ơn bác sĩ." Cậu nhìn Lục Bắc Hoài đang hôn mê, lại hỏi: "Vậy anh ấy có cần nhập viện quan sát không ạ?"
"Đề nghị nhập viện quan sát hai ngày."
"Không cần."
Tống Thả quay đầu nhìn về phía giường bệnh, thấy Lục Bắc Hoài mở mắt, cố gắng ngồi dậy, lập tức tiến lên đỡ lấy cánh tay hắn, nhíu mày lo lắng nói: "Cậu làm gì vậy, cậu bị xuất huyết não!"
"Tôi về nhà nghỉ ngơi." Lục Bắc Hoài ngồi dậy cảm thấy choáng váng, nhắm mắt một lúc để chống lại cảm giác khó chịu, rồi mở mắt nhìn Tống Thả với vẻ mặt lạnh lùng.
Ánh mắt hắn lướt qua khuôn mặt trắng trẻo dính máu.
Tống Thả bị ánh mắt lạnh lẽo đó nhìn thẳng, lòng không khỏi run lên.
Trước đó cậu không cảm thấy Lục Bắc Hoài đáng sợ, chỉ muốn cảm hóa hắn, nhưng bây giờ cậu nhận ra rằng mình khó có thể giữ được suy nghĩ đó.
Trong đầu hiện lên hình ảnh Lục Bắc Hoài đánh người, khóa chặt yết hầu ấn xuống đất, giống như một con sói đang thức giấc, mang theo sự xâm lược dữ dội.
Phảng phất giây tiếp theo chính là cậu sẽ bị ấn xuống đất
....... Tuy rằng Lục Bắc Hoài đánh quyền anh chính quy, nhưng cậu thật sự rất sợ có một ngày......
Bị đánh.
Cậu cầm khăn ướt, đầu ngón tay run rẩy, theo bản năng muốn đứng dậy, nhưng bị bàn tay to bắt lấy cổ tay, sợ tới mức đồng tử co chặt.
Trong lúc cậu sợ hãi, mặt bị khăn ướt lau một chút.
Lập tức sửng sốt.
"......?"
Lục Bắc Hoài buông tay Tống Thả, lau sạch mặt cho cậu.
Đôi mắt đẹp đang sợ hãi mở to, khuôn mặt nhỏ trắng bệch, lông mi run rẩy, như thể mình sắp làm gì đáng sợ, trong lòng hắn cười lạnh, sớm biết hù dọa hữu dụng, hắn đã làm từ sớm.
Thời gian này vừa lúc, nửa năm đáp ứng ông chủ thi đấu đã xong, hắn cũng đã cầm tiền thưởng cuối cùng, đủ trả tiền thuốc men.
"Sợ tôi làm gì à." Hắn cười khẽ.
Tống Thả: "......" Hu hu, càng sợ hơn.
Bác sĩ nhận thấy không khí vi diệu giữa hai người, bắt đầu liên tưởng đến chuyện giữa thiếu niên ngoan ngoãn và lưu manh, anh ta khụ một tiếng: "Bạn học, vẫn là nên nhập viện quan sát một chút."
"Không chết là được." Lục Bắc Hoài định đứng lên, nhưng chóng mặt không đứng vững, nhìn Tống Thả, đưa tay: "Đỡ tôi một chút."
Tống Thả: "......" Khẩn trương nuốt nước miếng, sợ hãi đưa tay ra.
Lục Bắc Hoài đột nhiên nắm tay, cơ bắp săn chắc lộ ra.
Tống Thả trừng lớn mắt, lỗ tai run lên, sợ hãi rút tay lại, suýt nữa đã nhảy bật lên.
"Đỡ một chút cũng sợ?" Lục Bắc Hoài thấy biểu cảm hoảng hốt của cậu, như tìm được niềm vui ác độc, hắn xòe tay, vẫy vẫy gọi Tống Thả: "Lại đây."
Một tiếng "lại đây", nghe như linh hồn bị tan ra.
Tống Thả khóc không ra nước mắt, đỡ lấy cánh tay Lục Bắc Hoài, cảm nhận được cơ thể hắn run rẩy, tâm lý sợ hãi như được an ủi một chút.
Không sao, đại boss đang bị xuất huyết não, tay còn run rẩy, chắc không có sức đánh cậu đâu, mình gần đây biểu hiện cũng không tệ mà.
Khi cậu còn đang suy nghĩ lung tung, cánh tay rắn chắc bỗng ôm lấy cổ cậu.
Vai chịu gánh nặng, đầu gối mềm nhũn, thân thể quỳ gục xuống.
Cậu còn chưa kịp phản ứng, đã bị cánh tay kéo lên, tránh bị ngã, cánh tay đặt ngay yết hầu khiến cậu lập tức ho khan.
"Khụ khụ khụ ——"Khuôn mặt nhỏ trắng bệch, thở phì phò, hoảng sợ nhìn Lục Bắc Hoài, thấy hắn nâng tay khác, sợ tới mức lập tức che mặt.
"Cậu."
"......"
Âm thanh này thật nhỏ.
Đỉnh đầu vang lên một tiếng cười nhẹ, mơ hồ nghe ra cảm xúc sung sướиɠ.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Xuyên Không
- Vạn Người Ngại Thân Thể Ốm Yếu
- Chương 33