Chương 30

Tất cả mọi người đang cười, nhưng chỉ có một người ngẩn ngơ, nhìn chăm chú vào tờ giấy nháp, cảm thấy hỗn loạn.

Cười? Có gì mà buồn cười chứ?

Ai cũng cười vậy hết vậy

.......

Buổi chiều, sau khi học vi tích phân xong, Tống Thả được gọi đến văn phòng giáo viên. Khi ra ngoài, cậu nhận ra Lục Bắc Hoài đang đứng ở phía không xa, quay lưng về phía văn phòng, đang gọi điện thoại.

Hình dạng cao lớn của Lục Bắc Hoài dường như có chút cô đơn, khí thế trầm tĩnh, làm cho Tống Thả tự hỏi đang xảy ra chuyện gì.

"Được rồi, tôi sẽ nộp sớm." Lục Bắc Hoài cắt máy, quay lại nhìn thẳng vào ánh mắt mong mỏi của Tống Thả, ánh mắt đen thẫm nhưng rồi lại thu lại.

"Cậu không vui sao?" Tống Thả nhận ra cảm xúc đang không ổn của Lục Bắc Hoài, trong những ngày qua, cảm xúc của hắn quả thật không ổn. Cậu nghe thấy hắn nói "nộp sớm" có nghĩa là có lẽ hắn đang nói về ba mình?

"Tôi sẽ xin nghỉ chiều nay để đưa ba tôi đến bệnh viện." Lục Bắc Hoài nói nhẹ nhàng, giọng điệu không có cảm xúc: "Tôi sẽ đi xem ba tôi."

"Tôi sẽ đưa cậu đi." Tống Thả duỗi tay nắm lấy cánh tay của Lục Bắc Hoài.

Cậu nghĩ trong lòng, cuối cùng cũng nói ra được điều này. Cậu lo lắng, nếu mối quan hệ giữa hai người quá thân mật, có thể khiến người khác cảm thấy không thoải mái. Quan trọng nhất là sự việc này, thực sự là để "Tống Thả" chấp nhận ba mình, làm cho Lục Bắc Hoài quay trở về với gia đình thật sự của hắn.

Như vậy mới không làm Lục Bắc Hoài chịu càng nhiều ủy khuất hơn.

Rồi lại làm thế nào để đền bù các hành vi vũ nhục Lục Bắc Hoài của "Tống Thả" trước kia, nói thật, có thể sẽ trở thành bóng ma cả đời của Lục Bắc Hoài, bắt nạt là một hành động đáng sợ, cũng không phải nói đền bù là có thể chữa lành tất cả chấn thương tâm lý được.

Lục Bắc Hoài nhìn chằm chằm vào Tống Thả, với ánh mắt nghiêm túc và lo lắng, sau một lúc im lặng mới mở miệng: "Tại sao gần đây cậu lại đối xử tốt với tôi như thế?"

"Vì trước đây tôi đã không đối xử tốt với cậu, tôi muốn bù đắp cho cậu." Tống Thả trả lời thật lòng.

Ánh mắt của Lục Bắc Hoài có một chút sự run rẩy: "Chỉ vì điều này à?"

Tống Thả bất ngờ một chút, nhưng rồi lại nói: "Đúng... Đúng vậy, tôi cũng muốn quan tâm đến cậu nhiều hơn, không được sao?"

"Cảm ơn." Lục Bắc Hoài gật đầu.

Tống Thả: "......" Thật khó để không cảm thấy một chút bối rối.

Và vì để chiều nay có thể dẫn Lục Bắc Hoài đi bệnh viện, Tống Thả đã phải đi đến nhà vệ sinh, ngồi trên nắp bồn cầu gọi điện cho ba của mình, giải thích rõ ràng và chi tiết về mục đích của mình, và một lần nữa yêu cầu giúp Lục Bắc Hoài nộp viện phí.

"Ba, con đáp ứng ba, ít nhất là đậu vào đại học Thường Thanh Đằng, có thể hay không giúp ba của Lục Bắc Hoài được không?"

Cậu biết rằng nếu việc thỉnh cầu này xảy ra trong cốt truyện phía sau, 90% khả năng là ba ruột của "Tống Thả" sẽ phải đối mặt với nhiều khó khăn hơn, việc tráo đổi thân phận đứa con thật của Tống gia là một vấn đề nghiêm trọng, không phải nói là có thể đền bù được những thiệt hại về mặt tâm lý cho gia đình họ.

Dù sao hiện tại nó đã thành hiện thực.

Điện thoại im lặng một chút rồi nói: "Con à, ba tôn trọng lý tưởng cao cả của con, nhưng con lấy gì để thuyết phục ba đây?"

Tống Thả suy nghĩ một chút, chính bản thân mình từng nghe chị kể nhiều về các tiểu thuyết hào môn, bỗng cậu nghĩ ra một cách.

Đây thực sự là một canh bạc lớn.

"Ba, nếu ba giúp Lục Bắc Hoài, con mà không đậu vào trường Thường Thanh Đằng thì ba có thể tự sắp xếp chuyện hôn sự của con."

Điện thoại lại trầm mặc, một lát sau: "Con trai, con như thế nào đột nhiên để bụng chuyện của Bắc Hoài như vậy? Lương tâm đột nhiên trỗi dậy sao?"

Tống Thả: "......" Quá mức chân thật: "Ba, ba trước tiên đừng nói vậy, có muốn đánh cược hay không."

"Vậy con có biết ba của Bắc Hoài bị bệnh gì, yêu cầu viện phí là bao nhiêu không."

Tống Thả nghe ba Tống nói vậy, nhíu mi lại, cậu nào biết được, cũng không dám hỏi Lục Bắc Hoài, người này một khi tan học đã biến mất, trên cơ bản là đến khuya mới trở về.

"Ba của Bắc Hoài bị bệnh bạch cầu, nhưng thời gian này lại dẫn đến suy tim nên đã ở trong ICU một tháng rồi, mỗi ngày đều yêu cầu viện phí gần hai mươi vạn, chưa tính việc tìm kiếm tủy xương thích hợp để cấy ghép, các liệu pháp hóa chất, xạ trị, truyền máu hoặc các liệu pháp miễn dịch khác. Con à, ba biết con đối với Bắc Hoài mềm lòng, nhưng số tiền này có thể cần đến hàng trăm vạn."

Trái tim Tống Thả run rẩy, cái gì......

Bệnh bạch cầu?

Xong rồi.

"Bắc Hoài mượn ba hai mươi vạn, nhưng ba nghĩ số tiền này chắc chắn sẽ được sử dụng hết nhanh thôi, ba của Bắc Hoài bị bệnh bạch cầu đang ở giai đoạn nghiêm trọng, tuổi tác đã cao, lại có nhiều biến chứng, không phải vấn đề là chúng ta có đủ số tiền này hay không, mà là chúng ta cần xử lý tình huống này một cách thích đáng và chu đáo."

"Số tiền này là Bắc Hoài cùng ba bảo đảm, nói sau này cũng sẽ quan tâm con vì bản hiệp nghị, ba mới đáp ứng cho hắn mượn, cũng không thu của nó nửa phần tiền lãi, ngày sau hắn có năng lực trả lại cũng có thể. Dưới tình huống như thế mà nó chỉ mượn hai mươi vạn đã nói lên hắn biết năng lực của chính bản thân, trong tương lai nó có thể trả lại nhiều tiền như vậy sao, nếu chúng ta cứ như vậy giúp nó, nó sẽ nguyện ý nhận sao?"

"Con hẳn nên biết, hắn rất kiên cường, có thể không muốn chúng ta nói ra lời đề nghị này, và không phải tất cả mọi người đều sẵn lòng nhận lấy sự từ thiện."

Tống Thả cảm thấy đầu mình vang lên ầm ĩ cuộc nói chuyện vừa nãy, Lục Bắc Hoài thế nhưng đã mượn hai mươi vạn?!

Lại nói buổi tối hắn rốt cuộc là đang làm cái gì nữa chứ......

Một thiếu niên mới chỉ cao trung, làm sao có thể có đủ tiền để chi tiêu lớn như vậy cho việc chữa bệnh.

Sau khi cúp máy, cậu ngồi suy nghĩ lâu trong nhà vệ sinh, tâm trạng càng thêm chua xót.

Trong quyển tiểu thuyết này, người khổ nhất chính là Lục Bắc Hoài, rõ ràng thân phận chân chính là thiếu gia nhà giàu, lại bị người khác cố ý đánh tráo thân phận, bị thiếu gia giả từ nhỏ khinh nhục, cuối cùng lại phải chịu đựng áp lực nợ nần để chữa bệnh cho người khác, và cuối cùng còn phát hiện ra rằng đây không phải là ba ruột của mình, mà là người đã đánh tráo thân phận của hắn từ nhỏ.

Tất cả những điều này rõ ràng là không thể chấp nhận được.

Làm sao bây giờ?

......

Ở hành lang của phòng chăm sóc đặc biệt, Tống Thả dừng lại ở trước cửa kính, nhìn vào bóng dáng cô đơn bên trong.

Ánh sáng từ bên ngoài chiếu qua lớp kính pha lê, phản chiếu lên giường bệnh, nơi một người đàn ông trung niên nằm ngủ, nhắm chặt mắt, sắc mặt tái nhợt, các y tá đang đi lại quanh giường để kiểm tra tình trạng của ông.

Thiếu niên cao lớn trầm mặc không nói mà nhìn chăm chú vào ba mình đang nằm trong phòng bệnh, quanh thân tản ra áp suất trầm thấp, cả người căng thẳng đến không thể phát hiện cơ bắp đang căng chặt, cánh tay quấn lấy băng gạc cuối cùng là không nhịn được, khẩn trương nắm chặt lấy ống quần.

Dùng sức đến nỗi các khớp xương hiện lên, cảm xúc đang bị khắc chế tới cực điểm.

Đúng lúc này, một bàn trắng nõn vươn ra, bắt lấy cánh tay đang phát run kia.

"Tôi sẽ cho ba của cậu tủy xương để cấy ghép."

Lục Bắc Hoài nhìn lên, ánh mắt dừng lại ở người đang nói, đôi mắt đầy ôn nhu nhưng lại sáng sủa.

Tống Thả ngửa đầu nhìn hắn, nâng cao mày và cong đôi mi: "Cậu đừng lo lắng."