Những ngày tiếp theo, ai cũng nhận thấy sự thay đổi lớn của Tống Thả. Trước đây ở trường học thì không lo học hành, nghịch ngợm, nhưng giờ lại bắt đầu học hành nghiêm túc, thậm chí giúp đỡ bạn học.
Cậu còn kéo theo cả ba người bạn thân, hễ Tống Thả ngồi học trong lớp, ba người này chắc chắn sẽ có mặt. Tất nhiên, Lục Bắc Hoài cũng vậy.
Ban đầu, mọi người còn nghĩ đây là trò đùa gì mới của họ, nhưng không ngờ lại là "cải tà quy chính" thật.
Cậu thậm chí còn giúp đỡ bạn học, quả là chuyện khó tin.
Trong thời gian này, Tống Thả dùng chiến thuật khôn khéo, chỉ cần Lục Bắc Hoài không ở gần, cậu nhất định sẽ nhắn tin hỏi han. Ví dụ như khi Lục Bắc Hoài đi làm thêm buổi tối, cậu sẽ không quá chú ý xem hắn làm gì, chỉ hỏi khi nào về, quan tâm vừa đủ mà không quá mức.
Về nhà, cậu cũng thay đổi rõ rệt, không còn la lối với bảo vệ, người thân, trở nên lịch sự, lễ phép, không còn đi chơi đêm về muộn, không thách thức ba mẹ nữa.
Ba mẹ cậu là những người cảm nhận rõ nhất sự thay đổi này.
"Ba mẹ ngủ ngon ạ." Tống Thả ngoan ngoãn chúc ngủ ngon trước khi lên lầu.
Ba mẹ cậu nhìn nhau, thấy con mình từ một đứa nghịch ngợm trở nên ngoan ngoãn chỉ trong hai tháng thực sự rất xúc động.
Mẹ Tống xúc động, từ trước đến nay bà còn ghét bỏ đứa con này mà giờ nó lại trưởng thành: "Chồng à, ông nói có phải ông trời có mắt không."
"Thế cũng tốt, nó ngoan là được rồi, tôi không cần gì hơn cả." Ba Tống yêu cầu rất thấp: "Đợi nó lớn thêm chút nữa, tôi sẽ giới thiệu nó với các tiểu thư con nhà bạn tôi, tốt nhất là tìm người nào quản được nó, nhanh chóng kết hôn lập gia đình."
"Ông muốn nó kết hôn? Ông hỏi ý kiến nó chưa."
"Với tính cách này, bà nghĩ có ai chịu ủy khuất mà lấy nó không? Tính tình của nó còn như một tiểu thư nữa mà. Nhưng nhà mình giàu có, ai lấy cũng không chịu khổ, chỉ cần quản được nó là được."
Tống Thả đứng ở cầu thang nghe thấy: "......"
Tốt lắm, mau vạch trần rằng tôi là thiếu gia giả đi, không thì sẽ phải kết hôn.
Cậu thở dài, nặng nề bước về phòng, vừa đi vừa lấy điện thoại ra, vừa lúc thấy tin nhắn trong nhóm bốn người.
Nhóm này tên là: Ở đây có một gia đình
Chu Minh vỗ vai người này trong gia đình.
Tạ Cảnh Sơ vỗ vai người này trong gia đình.
Thẩm Thính Tư vỗ vai người này trong gia đình.
Cậu chỉ biết gửi một dấu hỏi chấm qua.
Tạ Cảnh Sơ: "Tống Tống, nghỉ xuân này chúng ta có nên đi chơi không?"
Cậu nghĩ: "Tôi muốn học tập cơ."
Thẩm Thính Tư đã gửi một biểu cảm "trầm mặc".
Chu Minh: "Nghe nói nơi này là địa điểm mà Lục Bắc Hoài muốn đến chơi nhất."
Tống Thả suy nghĩ hai giây rồi nhanh chóng trả lời: "Thế thì đi thôi."
Gần đây Lục Bắc Hoài không biết bị sao, tâm trạng có vẻ không tốt, rõ ràng mình cũng đã cố gắng thể hiện sự quan tâm vô cùng đối với hắn.
Nhưng dù sao, để tiến vào nội tâm của chàng trai này cũng cần chút thời gian. Hiện tại, mỗi ngày sau giờ tan học buổi chiều đều không thấy hắn đâu, không biết hắn đang bận gì, lúc thì bị thương ở đây, lúc thì bị thương ở đó, đặc biệt là cái tay kia.
Tạ Cảnh Sơ: "Tống Tống, sao cậu lại chiều hắn như vậy? Làm vậy tôi sẽ ghen đó."
Thẩm Thính Tư: "Tôi cũng sẽ ghen tị."
Chu Minh: "Tôi cũng vậy."
Tống Thả: "......"
Nói về ba người này, cậu đăng nhập vào tài khoản mạng xã hội của "Tống Thả". Trong lịch sử trò chuyện chẳng có gì đáng chú ý, chỉ có thể xem xét từ vòng bạn bè. Từ những gì bạn bè chia sẻ, có thể thấy bốn người họ thật sự có mối quan hệ rất tốt.
Ghi chép trong vòng bạn bè đều là về bốn người họ, bất kể là đi chơi hay các dịp nghỉ lễ.
Tạ Cảnh Sơ, Thẩm Thính Tư, và Chu Minh đối xử rất tốt với "Tống Thả", rõ ràng là trên mức tình bạn, nhưng đến mức nào thì cậu không dám đoán. Dù sao hiện tại cậu cũng đang trải qua chuyện này, không phải là cốt truyện mà cậu biết.
Điều cậu có thể làm là xử lý mọi việc công bằng trong mối quan hệ tình bạn này, không để ai bị thiệt thòi.
Còn về phần Lục Bắc Hoài, tự nhiên phải dùng một phương pháp khác.
Đêm đến.
Cửa phòng ngủ lại được mở nhẹ nhàng, một dáng người cao lớn đi đến mép giường.
Ánh đèn đầu giường lờ mờ, chỉ có thể thấy vị trí băng gạc trên cánh tay rắn chắc đang thấm máu.
Sau đó hắn đứng yên tại mép giường, nhìn chằm chằm vào thiếu niên đang ngủ say.
Thiếu niên ngủ thật ngoan, ánh đèn dịu dàng phác họa góc nghiêng của cậu, gương mặt hơi gầy, hô hấp đều đặn, giữa chân mày thật đẹp khiến người nhìn cảm thấy mềm lòng và dịu dàng..
Tay quấn băng gạc nhẹ nhàng xốc chăn lên, lại một lần nữa nắm lấy cái chân trắng nõn tinh tế, một tay là có thể ôm trọn.
Lòng bàn tay thô ráp không làm thiếu niên ngủ say chú ý, như thể làm gì cũng không đánh thức được cậu.
Không khí tràn ngập mùi thuốc, tay quấn băng gạc vẫn nắm mắt cá chân không nhúc nhích.
"Tống Thả."
Giọng nói trầm thấp khàn khàn vang lên trong đêm, âm cuối như mang theo sự tối tăm và uỷ khuất.
"Sao hôm nay cậu không gửi tin nhắn hỏi tôi khi nào về?"
"Kẻ lừa đảo, đồ đáng ghét, tôi ghét cậu."