Chương 1

Tiếng nói chuyện càng ngày càng rõ ràng, làm tỉnh người đang trong lúc mơ màng.

Tống Thả cảm thấy mình đang nằm trên một chiếc giường lớn và mềm mại, nhưng cơ thể lại đau đớn khó chịu, ngực đau nhói, nghĩ thầm rằng chẳng phải mình vừa bị xe tông hay sao, chẳng lẽ có người đã đưa mình đến bệnh viện?

Khi cậu định mở mắt ra, bên tai vang lên tiếng nói chuyện khiến cậu nằm im bất động.

"Con biết rõ là Tống Thả không thể lướt sóng, không thể tiến hành những hoạt động mạnh, tại sao lại để nó xuống nước? Chú không phải đã bảo con trông chừng nó sao?!"

"Thật xin lỗi, là do con sơ suất."

"Bắc Hoài, chú để con ở lại Tống gia là vì nghĩ con có thể giúp trông chừng Tống Thả, con rõ ràng đã biết tính tình của nó, nó có bao nhiêu tùy hứng con đều biết rõ, nhưng ít ra khi con nói, nó sẽ nghe một chút. Huống chi nó có bệnh tim, lần này nó chết đuối phát sốt suýt nữa gây viêm cơ tim. Chú không yêu cầu gì nhiều, chỉ cần con trông chừng nó thường xuyên, nếu nó thật sự không nghe, con cứ đến tìm chú."

"Đã biết ạ chú Tống, lần này là lỗi của con, lần sau con sẽ chú ý."

"Chú biết con là đứa trẻ tốt mà, giống với ba con đều là chịu được vất vả, lần này con cứu Tống Thả, việc học con không cần lo lắng, chú sẽ sắp xếp để con và Tống Thả cùng đi du học. Sau này mong con chăm sóc nó nhiều hơn."

"Vâng, chú Tống."

"Ngày mai chú và mẹ nó sẽ ra ngoài nửa tháng, trong thời gian này con giúp chú trông chừng Tống Thả, đặc biệt là khi nó nghỉ ngơi đủ rồi về trường, đừng để nó đi theo mấy tên thiếu gia khác quậy phá, không được uống rượu hay dùng chất kí©h thí©ɧ, thân thể yếu ớt không chịu nổi. Nếu nó ngã xuống ven đường rồi bị người nhặt đi thì cũng không biết được..."

Người đàn ông trung niên nói với giọng điệu từ từ cho đến khi cửa phòng đã đóng, vẫn còn nghe thấy đấy.

Phòng nhanh chóng yên tĩnh lại, tiếng bước chân đi đến mép giường càng nghe rõ hơn.

Tống Thả nằm trên giường, giữ nguyên tư thế, nghe tiếng bước chân đến gần, ngừng thở, tim đập thình thịch, cậu không dám mở mắt.

Từ từ, tình huống hiện tại là gì? Lướt sóng? Bệnh tim? Lục Bắc... Hoài?

Hả? Sao nghe quen vậy ta, đây chẳng phải là nhân vật trong cuốn tiểu thuyết mà chị mình vừa kể sao?

Chính là thiếu gia giả Tống Thả là một con tu hú chiếm tổ, thiếu gia thật Lục Bắc Hoài hắc hóa báo thù chuyện xưa, Lục Bắc Hoài bày ra bẫy rập, muốn từng bước kéo Tống Thả kiêu ngạo ương ngạnh vào địa ngục.

Vì thế, một kế hoạch dài được thiết kế nhiều năm, cuối cùng đã lấy lại được thân phận thiếu gia thật, chiếm lấy tập đoàn, và tạo ra một vụ bê bối, khiến Tống Thả chết trên giường vì dùng ma túy trong khi chơi "trò chơi" với người đàn ông khác.

Thiếu gia thật đáng thương nhưng cũng rất tàn nhẫn.

Lúc ấy nghe chị kể xong, luận văn của cậu viết gần như không xong, cái tật xấu hổ giùm cho người khác của cậu lại phát tác....

Không đúng, từ từ!

Cậu... hiện tại là?

Lúc này, tiếng bước chân đến gần.

Bỗng nhiên, mặt bị nắm chặt, cậu cứng đờ không dám động.

"Tống Thả, sao cậu vẫn chưa chết đi?"

Bên tai vang lên giọng nói trầm thấp tối tăm.

Tống Thả: "..." Ai đang nắm mặt cậu, là Lục, Lục Bắc Hoài sao? Thật đáng sợ, và đau nữa.

Không đúng, thật sự là đau quá.

Là đang nắm mặt cậu sao? A???

Vậy cậu hiện tại là "Tống Thả" trong tiểu thuyết ư?

Tống Thả thử mở mắt ra chậm rãi.

Lục Bắc Hoài mới vừa bị phê bình một trận, tâm trạng cực kỳ tồi tệ.

Rõ ràng là do kẻ kiêu căng này tự ý muốn đi lướt sóng, không biết cơ thể mình yếu ớt thế nào, lại đi chơi với đám bạn xấu.

Không chết thật là may mắn.

Hắn mặt vô biểu tình vươn tay, nắm lấy gương mặt tái nhợt của người đang hôn mê, làn da mềm mịn bị nắm đến đỏ.

Cũng vào lúc này, thiếu niên đang ngủ mơ màng mở mắt ra.

Có lẽ vì mở mắt quá đột ngột, tay hắn còn chưa kịp thu lại, ngay lập tức nhìn thấy một đôi mắt ướt đẫm, lộ ra vẻ sợ hãi.

Vốn là thân thể không tốt, lại được người nhà nuôi dưỡng quý giá, gương mặt tái nhợt như tuyết ấy dưới biểu tình mờ mịt, trong khoảnh khắc này khiến người ta cảm thấy nhu nhược đáng thương.

Ngón tay của Lục Bắc Hoài run lên, biểu tình tối tăm chuyển thành ôn nhu, hắn cúi xuống, bàn tay đang nhéo gương mặt chuyển thành nhẹ nhàng vuốt ve.

"Thiếu gia, cậu tỉnh rồi sao, có chỗ nào không thoải mái không?"

Tống Thả: "......" Không được, dựa người gần quá, còn sờ cậu nữa.

Cậu thật sự không thích gần người khác như vậy, đặc biệt là gần trong gang tấc với gương mặt đẹp trai này, theo bản năng quay mặt đi, không được, gần quá rồi.

Thật khiến người ta khẩn trương.

Lục Bắc Hoài cảm nhận được sự kháng cự, đã quen với điều này, hắn buông tay, đứng lên chậm rãi: "Thiếu gia, cảm thấy không khỏe thì nghỉ ngơi ở nhà một tuần, bài tập tôi sẽ giúp cậu viết."

Tống Thả còn chưa kịp phản ứng lại với cốt truyện này, cậu còn chưa kịp nói gì, đã thấy Lục Bắc Hoài đi đến bên cạnh, không biết định làm gì.

"Lục Bắc Hoài?" Cậu thử gọi một tiếng.

Lục Bắc Hoài nghe tiếng gọi, mặt vô biểu tình quỳ xuống tại chỗ, như thể đã làm điều này vô số lần.

"Thiếu gia, chó con tới rồi."

Tống Thả vốn chỉ định thử gọi, ai ngờ Lục Bắc Hoài quỳ xuống ngay trước mặt cậu, tức khắc khiến cậu ngốc luôn, da đầu tê dại, ngón chân cuộn cuộn lại trên mặt đất, chuyện gì đây!! A a a a a!!

Cậu chưa từng gặp chuyện như vậy, hoảng loạn kéo chăn, định xuống giường kéo Lục Bắc Hoài lên, kết quả đầu gối không cẩn thận vướng vào chăn, cả người từ mép giường té xuống, kêu lên đau đớn.

"A đau......"

May mắn có thảm, Tống Thả xấu hổ ngồi dậy, xoa xoa mông mình, nhìn Lục Bắc Hoài quỳ gối trước mặt mình, tức khắc luống cuống tay chân: "Anh, anh hãy bình thân, hãy bình thân đi!"

Lục Bắc Hoài không nói gì, quỳ một gối trên thảm.

Tống Thả nói xong mới nhận ra mình nói gì, đột nhiên che miệng, tai đỏ bừng lên! Cậu đang nói cái gì vậy!

Bên mép giường, thiếu niên xinh đẹp trắng nõn ngồi quỳ trên thảm trắng tinh, gương mặt đỏ ửng, che miệng thẹn thùng, biểu cảm này làm người ta cảm thấy ngượng ngùng.

Không đợi cậu nói gì, đã thấy Lục Bắc Hoài đứng lên.

Có lẽ vì thân thể cao lớn và thể trạng quá mức ưu việt, mặc bộ đồ thể dục màu đen, vai rộng chân dài, thể trạng cao lớn khiến cậu cảm giác như đang bị áp bức.

Cậu không khỏi ngước lên nhìn, đối diện với ánh mắt đen trầm của Lục Bắc Hoài, lập tức tránh đi.

Trong khoảnh khắc, cảm giác thân thể mình bỗng bay lên không trung, cậu theo bản năng kêu lên.

"Có đau đầu gối không?"

Tống Thả được đặt lên mép giường, thấy Lục Bắc Hoài quỳ một gối trước mặt mình, kéo ống quần xem đầu gối, lo lắng quan tâm nhìn lên, dáng vẻ này thật là tình nghĩa sâu đậm.

Cậu yên lặng dời ánh mắt, chưa kịp hồi thần từ cú sốc của câu "chó con tới rồi".

Thật là dọa chết cậu rồi.