Chương 1

Đới Hạ đã có một loại dự cảm không lành từ lâu.

Khi Cúc Nam Huân ấn đầu cậu xuống háng ép cậu liếʍ ©ôи ŧɧịt̠ của hắn, cậu có thể ngửi thấy mùi mồ hôi và mùi hôi thối mà người đàn ông kia vừa vận động xong.

Đới Hạ rốt cục không thể nhịn được nữa, gương mặt đỏ bừng, nhanh chóng móc ra một con dao nhỏ từ trong túi quần, hung hăng chém về phía cánh tay Cúc Nam Huân.

Lưỡi dao sắc nhọn bị Cúc Nam Huân kẹp vào giữa hai ngón tay và giật mạnh ra khỏi cổ tay cậu.

Ngay sau đó, một cái đuôi mèo thô kệch quất mạnh vào lưng cậu.

Đới Hạ đau đến hét to một tiếng, cánh tay bị Trương Tang bắt lấy, cái cổ mảnh khảnh bị bàn tay to của Cúc Nam Huân bóp chặt.

“Cậu dám dùng dao tấn công tôi?”

Cúc Nam Huân thưởng thức lưỡi dao, nheo đôi mắt vàng khiến nó trở nên hẹp dài, đáy mắt lộ vẻ lạnh lùng cùng tức giận.

Thể trạng của hắn cường tráng, cơ bắp trên hai tay phồng lên, cả người mặc một bộ quần áo thể thao bóng đá, mày kiếm mắt tinh, thần thái tung bay, hơi thở thiếu niên đập vào mặt, trong hốc mắt thâm thúy mọc ra một đôi con ngươi kỳ lạ tương tự mèo, đồng tử dựng thẳng thành hai đường, bị ánh mặt trời chiếu sáng biến thành thành vàng nhạt, hai lỗ tai nhọn màu da cam phía trên mái tóc nâu vàng hơi rung động.

Ngoại trừ cái đuôi và lỗ tai khác với người thường, chỉ nhìn bề ngoài của Cúc Nam Huân, chính là một anh chàng đẹp trai giỏi thể thao ấm áp như ánh mặt trời, ai có thể nghĩ đến hắn lại có thể làm ra hành vi bắt nạt bạn cùng bàn.

Ngón tay thô to trên bàn tay dùng sức lay chuyển, lưỡi dao ở trên tay hắn thế nhưng giống như giấy trắng, nhẹ nhàng thoải mái bị gấp thành hình dạng gấp đôi tỉ lệ chiều dài.

“Không biết tốt xấu, suýt chút nữa làm rách da của cha cậu.” Cúc Nam Huân cười lạnh, ném sắt vụn trong tay đi.

“Dị dạng! Biếи ŧɦái! Cút đi...!”

Lực bóp trên cổ không ngừng siết chặt, Đới Hạ cắn răng, cơ thể suy yếu không còn chút sức lực, ánh mắt hung tợn trừng to về phía Cúc Nam Huân.

“Đồ chơi mà thôi, thật sự cho rằng anh Nam để mắt tới cậu?” Trương Tang gắt gao đè chặt cánh tay Đới Hạ, mỉa mai lên tiếng.

“Đồ xấu xí không biết mình có chút trọng lượng nào không, anh Nam chơi đùa với cậu mà thôi, còn mang dao đến trường học.”

“Đồ xui xẻo gϊếŧ cha, dứt khoát gọi hắn là Đới Hiếu được rồi, ha ha!” Đám chó săn trợ Trụ vi ngược bên cạnh cười hăng say, nói ra đủ loại lời nói không chịu nổi với Đới Hạ.

Cúc Nam Huân nhíu mày, càng nghe sắc mặt càng trầm, nghiêm mặt quay đầu giận dữ.

“Câm miệng hết cho tôi!”

Những người khác lập tức la ó, trong khoảng thời gian ngắn không biết đại thiếu gia này lại phát điên cái gì.



Từ sau khi Đới Hạ thi vào trường đại học Hồng Tinh thành phố Tây Giang, chưa từng có một ngày thư thái.

Sau khi khai giảng, bạn ngồi cùng bạn của cậu là Cúc Nam Huân, có cha là nghị sĩ quốc hội, cậu vừa ngồi xuống đã bị Cúc Nam Huân dùng giọng điệu trêu tức trêu chọc.

“Dáng vẻ của cậu giống như bị lửa hun qua, có phải mỗi lần cậu ra ngoài đều sẽ hù chết mấy người hay không?"

Lúc ấy ai nấy chung quanh Ứng Hòa cũng cười to, tất cả mọi người khen gã hài hước, ngoại trừ Đới Hạ.

Cảm giác khuất nhục vô tận từ trong lòng hiện lên, trên má phải của Đới Hạ có một vết bớt màu xanh đen diện tích lớn, cho nên cậu đặc biệt để tóc mái dài, cả ngày đều đội mũ và khẩu trang ra ngoài, chính là vì tránh cho người khác dùng ánh mắt khác thường liếc tới.

Mặc dù hai người ngồi cùng bàn, nhưng quan hệ của cả hai đã tụt xuống đáy hầm băng, không ai để ý tới ai trong một đoạn thời gian rất dài.

Cúc Nam Huân khinh thường cậu, cậu cũng vậy.

Nhưng nếu như chỉ miễn cưỡng duy trì quan hệ ngồi cùng bàn như vậy, đối với Đới Hạ mà nói cũng không phải là một chuyện xấu.