Tống Thư nhìn nhóm F3 trước mặt, họ gồm ba người có ngoại hình xuất sắc và "Tống Thư" hay đi chơi cùng họ, nhan sắc và chiều cao thì không bàn đến, cơ mà bây giờ nam học sinh cấp ba đều rất cao, chẳng hiểu sao "Tống Thư" phiên bản mini chỉ cao 1m70 này làm thế nào mà lẫn vào được cái tổ hợp toàn người cao 1m88 như vậy.
Đẹp thì đẹp đấy, đặc biệt là Lục Bắc Hoài còn đứng bên cạnh, bốn người này...
Cực kỳ bắt mắt.
Hóa ra "Tống Thư" lại được hưởng lợi nhiều đến vậy?
Chưa kể, bị nhìn chằm chằm như thế này thực sự rất căng thẳng.
“Khụ khụ khụ...”
Sống lưng cậu cứng đờ trước những ánh mắt nghi ngờ và khó hiểu, cậu giả vờ tỏ ra bình tĩnh quay mặt sang chỗ khác, nhưng lại không kìm được cơn đau ở cổ họng mà khụ hai tiếng.
“Thiếu gia, sao cậu lại đến trường? Không phải bảo cậu ở nhà nghỉ ngơi rồi sao?” Lục Bắc Hoài đứng dậy, đi đến bên cạnh Tống Thư, thấy cậu ho đến đỏ cả mặt, thì nhẹ nhàng vỗ lưng an ủi.
“Nếu như tôi không đến chẳng phải anh sẽ bị bọn họ bắt nạt ư.” Tống Thư hít sâu, khẽ nghiêng người, che chắn Lục Bắc Hoài ở phía sau lưng, cậu nhớ kỹ mình phải cứu vớt trùm phản diện sắp hắc hóa để bảo toàn tính mạng, vì vậy khi cần ra tay thì vẫn phải ra tay.
Vừa mới nói xong, cậu đã mất cảnh giác và bị một thiếu niên cao lớn đối diện kéo qua, trực tiếp lao vào lòng ngực đối phương, ngay lập tức cậu hét lên một tiếng kinh ngạc.
“Tống Thư, cái gì mà chúng tôi đang bắt nạt cậu ta? Rõ ràng chúng tôi đang chơi với cậu ta mà?”
Tống Thư cảm thấy chính mình còn chưa đứng vững thì khuôn mặt đã bị bóp lấy bắt ngửa lên, cậu ngước nhìn cậu nam sinh đang nắm lấy mặt mình. Cậu ta có mái tóc đen lạnh lẽo, khi ánh mắt Tống Thư nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của đối phương, trong lòng cậu dâng lên một cảm giác sợ hãi.
Má ơi, người này thật đáng sợ.
Nhìn như thể có thể đánh chết cậu chỉ bằng một cú đấm.
“Được rồi Chu Minh, Tống Thư mới khỏi bệnh, đừng làm thế với cậu ấy.”
Tống Thư thấy cậu nam sinh có vẻ dịu dàng hơn bên cạnh bước đến trước mặt mình, kéo cậu đến bên cạnh, sau đó sờ mặt cậu, “Tống Thư, cậu lại muốn chơi trò gì nữa, chúng tôi đâu có bắt nạt Lục Bắc Hoài, rõ ràng là ý của cậu mà.”
Tống Thư theo phản xạ né tránh bàn tay đang sờ mặt mình, “...Không phải các cậu bắt nạt Lục Bắc Hoài thì là ai.”
Vừa dứt lời cậu cảm thấy vai mình bị cánh tay ai đó khoác lên, toàn bộ lưng bị ôm vào lòng ngực rộng lớn, con ngươi run rẩy, trời ơi…
“Sao cậu lại trốn chúng tôi?”
Tống Thư: “...” Cậu yếu đuối đáng thương lại bất lực đứng giữa ba người cao lớn này, chờ đã, cho dù là anh em tốt thì cũng không ôm nhau như vậy chứ? Dù sao thì Quan Vũ và Lưu Bị cũng không ôm nhau như vậy!
Khoan đã, để cậu phân tích xem, ai là Chu Minh, ai là Thẩm Thính Tư, và ai là Tạ Cảnh Sơ?
Cậu nhanh chóng phân tích thông tin trong đầu, người vừa ôm cậu ở cổng trường là Tạ Cảnh Sơ, người bóp mặt cậu là Chu Minh có khuôn mặt đáng sợ, người bảo Chu Minh đừng bóp mặt cậu là Thẩm Thính Tư, bốn người này có mối quan hệ rất tốt với nhau.
Cậu vô thức nhìn Lục Bắc Hoài.
Lục Bắc Hoài vẫn đứng bên cạnh, tay xách cặp sách lấm bùn, quần cũng bị bẩn do vừa rồi bị ép quỳ.
Nhưng lại im lặng đứng bên cạnh, như thể đã chấp nhận những hành động xấu xa của mấy thiếu gia ngông nghênh này, toàn thân tràn ngập cảm giác u ám, rõ ràng có vóc người cao lớn, song không hề có ý định phản kháng lại.