Chương 5: Chương 2-1

Nhưng suy cho cùng, hắn dù sao cũng là vạn người ngại ghép tổ,

Có một số việc Vương Lịch àm chính là rất tốt bụng, dịu dàng và ngọt ngào, hắn làm chính là bắt chước mà thôi.

Hắn cần gì phải lại tự rước lấy nhục.

Huống chi, hắn lại nỗ lực, cũng bất quá chính là cấp vai chính vả mặt.

Một khi đã như vậy, không bằng ngủ.

Thời Nhan điềm tĩnh bước xuống sân khấu từ mọi góc máy, quang minh chính đại đến mức không ai có thể đoán được rằng giờ đây hắn đi ngủ.

Tất nhiên, hắn không thể quay lại ký túc xá,nhưng việc tìm một nơi để ngủ lại không khó.

Thời Nhan ở lại nhà máy được ba tháng nên hắn dễ dàng tìm được một căn phòng có ghế sofa êm ái và một chiếc bịt mắt thoải mái mang lên.

Suy nghĩ của hắn thực sự quá hỗn loạn, thực sự phi lý.

Ngay khi nhắm mắt lại, mọi thứ hắn trải qua đều hiện ra trước mắt, như thể đang cưỡi ngựa đi ngắm hoa. hắn đã từng cố gắng rất nhiều, chiến đấu rất chăm chỉ và nhảy múa như một chú hề.

Hóa ra hắn làm việc ngày này qua ngày khác cố gắng nỗ lực, đổi lấy vĩnh viễn là châm chọc cùng cười nhạo cũng không phải bởi vì hắn không đủ ưu tú, mà là hắn chú định làm đã kê chân cho vai chính.



……

Hắn đã từng trả giá bằng mồ hôi nước mắt, đã từng muốn chứng minh chính mình quyết tâm, lại tính là gì đâu?

Hắn khó tránh khỏi sinh ra một loại bị đùa bỡn tức giận, loại cảm giác này thực xa lạ, giống như hắn chưa từng trải qua điều đó ở tuổi mười sáu, hắn đã nhiều lần bị từ chối và đàn áp, khó tránh khỏi trở nên nghiêm khắc và thận trọng.

Liền ngay cả người đại diện hai mặt lại lòng tham không đáy, hắn cũng chỉ dám thừa nhận sai lầm về mình.

Hắn tự biến mình thành một nhân vật hấp dẫn điển hình và sau đó tự mình chôn vùi sinh mệnh. Một khi đã như vậy, kia không bằng trở lại, hắn sống vì bản thân, không phải sẽ càng vui sướиɠ sao?

Nghĩ thông suốt điểm này, Thời Nhan thả lỏng mà ngủ.

Thẳng đến ba giờ sau,

Thời Nhan mới lần nữa mở mắt ra.

Cảm giác trong mơ thật khó khăn, muốn nắm lấy thứ gì đó nhưng không thể, chưa kịp suy nghĩ rõ ràng, nước mắt đã trào ra. Hắn bị đè bẹp đến mức không thể thở được. Lâu đến mức ngay cả trong giấc mơ cũng thấy được rõ điều đó.

Nhưng ngay sau đó hắn lại bắt đầu cười.

Không sao đâu, mọi chuyện đã qua rồi phải không?