Chương 9: Ngất xỉu

"Có người làm bị ngất à? Gọi bác sĩ Ngô tới xem." Huấn luyện viên Bùi vội vã chạy qua phòng tập, vừa đi vừa gọi điện thoại.

"Bác sĩ Ngô không có ở phòng y tế à? Vậy thì nhanh chóng đưa đến bệnh viện đi."

"Chuyện nhỏ như vậy mà cũng cần phải báo cáo với tôi sao? Bất kỳ người trưởng thành nào cũng biết phải xử lý thế nào!"

Huấn luyện viên Bùi bước vào thang máy, những ngày gần đây anh ta bận rộn sắp xếp các trận đấu tập đến nỗi đầu óc rối bời, bây giờ còn bị một chuyện vụn vặt làm mất thời gian.

Anh ta tức giận cúp điện thoại.

Thang máy từ từ đóng lại.

Chỉ trong giây phút cuối cùng, một đôi tay đột ngột tách cửa thang máy ra.

Huấn luyện viên Bùi ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào người hấp tấp như vậy, định mắng một câu ai mà vô phép thế, tay của tuyển thủ Esports là công cụ kiếm cơm, sao có thể đối xử thô bạo như vậy được!

Tần Cửu thở hổn hển, rõ ràng anh vừa chạy một mạch đến đây.

Huấn luyện viên Bùi nhìn anh với vẻ mặt như thấy ma, sau đó mới nhận ra hành động vừa rồi của anh, vội nói: "Tay của cậu!"

"Không sao." Tần Cửu bước vào thang máy.

Khóe miệng huấn luyện viên Bùi giật giật, "Cậu biết mình đang làm gì không?"

"Ai bị ngất vậy?" Tần Cửu hỏi.

Huấn luyện viên Bùi xoa trán, "Chuyện nhỏ như vậy không cần cậu xử lý đâu."

"Người đến làm việc ở câu lạc bộ đều có hợp đồng lao động, bất kỳ ai gặp chuyện, tôi đều phải chịu trách nhiệm."

Thang máy dừng ở tầng một, Tần Cửu bước ra trước.

Huấn luyện viên Bùi thấy anh đã nhanh chóng bước về phía sân trước, cũng không tiện nói thêm gì nữa, im lặng theo sau.

Trong phòng lao công, Thẩm Ninh đã tỉnh lại, nhưng dưới cơn sốt cao, ý thức của cậu lúc gần lúc xa, xung quanh cũng ồn ào, cậu hoàn toàn không nghe rõ không thấy rõ.

Cậu đột nhiên có chút mừng vì mình đã lau sạch vết máu trước khi ngất đi, nếu không sợ là sẽ gây rắc rối cho anh Cửu mất.

Chú Vương liên tục sờ trán của cậu, nếu không phải ông quay lại uống nước giữa chừng, có lẽ đứa trẻ này sẽ bị sốt chết ở đây mà không ai biết.

"Chuyện gì đã xảy ra vậy?" Huấn luyện viên Bùi vừa nhìn đã thấy Thẩm Ninh yếu ớt, toàn thân ủ rũ, đâu chỉ đơn thuần là ngất xỉu.

"Tiểu Thẩm bị sốt, vừa mới cho cậu ấy uống thuốc hạ sốt, nhưng nhiệt độ không giảm mà còn tăng, người gần như bị sốt ngất rồi." chú Vương lo lắng nói.

Ban đầu Tần Cửu đứng ở bên ngoài, anh kìm nén cảm xúc của mình, tuyệt đối không cho phép mình dính líu vào chuyện của Thẩm Ninh nữa.

Nhưng khi nghe thấy cậu sốt cao không hạ, đôi chân vẫn không kiểm soát được mà chạy vào.

Thẩm Ninh trong cơn mê man nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, cậu theo bản năng giơ tay về phía anh.

Bước chân Tần Cửu khựng lại, không tiếp tục tiến lại gần.

Thẩm Ninh thất vọng hạ tay phải xuống, dưới cơn sốt cao, đuôi mắt cậu đỏ bừng, cậu tự giễu cười.

Giấc mơ này quá chân thực, thậm chí cậu còn tưởng anh Cửu đến tìm mình.

***

Trước đây Thẩm Ninh thể trạng yếu, cứ hai ba ngày là lại cảm cúm sốt.

Năm đó rời khỏi trại mồ côi, sau một trận mưa lớn, Thẩm Ninh cũng bị sốt cao không hạ.

Anh Cửu không có tiền, anh dùng một tấm ván kéo cậu đi từng nhà quỳ xin, xin người tốt bụng cứu Tiểu Thất của anh.

Thẩm Ninh nằm bất động trên tấm ván lạnh lẽo đó, đôi mắt đỏ ngầu nhìn cậu bé đang quỳ xin trong cơn mưa lớn.

Trán cậu bé bị rách một vết, máu hòa với nước mưa nhỏ giọt từng giọt.

Không xin được tiền, cậu bé mang theo Thẩm Ninh hấp hối quỳ trong ngôi miếu đổ nát, trên đời không ai cứu cậu, cậu bé chỉ còn cách cầu xin thần linh giúp đỡ.

Thẩm Ninh sống sót, cậu từng nghĩ là anh Cửu đã cầu xin mình trở về.

***

"Khụ khụ khụ." Thẩm Ninh ho rất đau đớn, hơi thở yếu ớt, có vẻ sắp ngất đi lần nữa.

Tần Cửu không thể đứng ngoài cuộc nữa, anh đẩy huấn luyện viên đang định gọi xe đưa người đến bệnh viện sang một bên, bước thẳng đến trước mặt Thẩm Ninh, cúi người bế cậu lên.

Huấn luyện viên Bùi trợn mắt há hốc mồm nhìn Tần Cửu vốn luôn không biểu lộ cảm xúc. Trong ấn tượng của anh ta, đừng nói là giúp đỡ người khác, Tần Cửu có lẽ ngay cả thất tình lục dục cũng không có, hoàn toàn là một khúc gỗ lạnh lùng.

Mà bây giờ khúc gỗ này lại chủ động giúp đỡ một người ngoài?

Tần Cửu sững sờ, anh hơi bất ngờ về cân nặng của Thẩm Ninh, theo lý thuyết Thẩm Ninh cũng không quá thấp, 1m75, chiều cao tiêu chuẩn, nhưng cân nặng này, cậu có đủ 50kg không?

Thẩm Ninh mơ màng dựa vào vai Tần Cửu, cậu rất phản cảm với việc tiếp xúc người lạ, cơ thể sẽ theo bản năng phản kháng, cậu lắc đầu dữ dội, giọng nói nhỏ đến mức không thể nghe thấy: "Buông... ra... buông ra..."

Tần Cửu mắt điếc tai ngơ trước sự chống cự của cậu, chạy nhanh về phía bãi đỗ xe.

Thẩm Ninh hé mắt, trong cơn mê man dường như nhìn thấy một gương mặt quen thuộc, cậu ngừng mọi giãy giụa, cố gắng mở to mắt, cố nhìn rõ hơn người này.

"Thẩm Ninh, nếu đây là trò mới của cậu, cậu đã thành công, nhưng chỉ lần này thôi." Tần Cửu mặt không biểu cảm đặt cậu lên ghế phụ lái.

Hai mắt Thẩm Ninh ngơ ngác nhìn người đàn ông gần trong gang tấc, tầm nhìn mờ mịt dần dần rõ ràng, cậu theo bản năng giơ tay lên, đầu ngón tay như đang thử nghiệm, cậu cẩn thận chạm vào cằm Tần Cửu.

Tần Cửu gạt tay cậu ra, như thể đang trút giận, anh còn đóng sập cửa xe lại.

Một tiếng "rầm", Thẩm Ninh cảm nhận rõ ràng tất cả hy vọng của mình đã vỡ thành từng mảnh nhỏ.

Nước mắt bất tri bất giác trào ra. Cậu cố gắng không khóc nhưng nước mắt vẫn tự lăn xuống.

Tần Cửu lên xe, nhanh chóng khởi động xe.

"Không cần đi bệnh viện." Thẩm Ninh cố gắng cởi dây an toàn.

Tần Cửu trừng mắt liếc cậu một cái, "Bây giờ cậu có hợp đồng lao động với câu lạc bộ chúng tôi, tôi không phải đang giúp cậu, tôi chỉ không muốn gặp rắc rối thôi."

Xe chạy ra khỏi biệt thự.

"Em đã hết sốt rồi."

Tần Cửu không để ý đến cậu.

"Anh Cửu, không phải anh đang tập luyện sao? Em có thể tự đi bệnh viện được."

"Đừng gọi tôi là anh Cửu, chúng ta không thân."

Thẩm Ninh cắn môi, gật đầu, "Đội trưởng, em không cần phiền anh đưa đi bệnh viện đâu."

Tần Cửu phanh gấp bên đường.

Thẩm Ninh lại bắt đầu cởi dây an toàn.

Tần Cửu hai tay nắm chặt vô lăng, lý trí hoàn toàn sụp đổ trong không gian kín, anh quay đầu lại, mắt đỏ ngầu, "Thẩm Ninh, cậu coi tôi là gì?"

Thẩm Ninh khó hiểu nhìn anh.

Tần Cửu nghiến răng, hai tay càng nắm chặt vô lăng, anh nói: "Tôi chỉ là trò tiêu khiển khi cậu cô đơn thôi sao? Cậu muốn thì lấy, không muốn nữa thì một câu không thích tùy tiện ném tôi ra xa?"

Thẩm Ninh hoảng loạn lắc đầu, "Không phải vậy anh Cửu. Nếu, nếu em bị bệnh..."

"Bây giờ cậu muốn nói với tôi là cậu bị bệnh nên mới chọn rời đi, cậu sợ tôi sẽ ghét bỏ cậu vì bệnh tật của cậu?"

"Không phải, anh Cửu, em sợ anh sẽ không quan tâm đến tương lai của mình vì em," Thẩm Ninh muốn nắm lấy tay đối phương, "Anh Cửu, em sợ anh sẽ trầm luân cùng em, em sợ cuối cùng anh sẽ không thể thi đấu nữa."

Tần Cửu bỗng cười lên, "Vậy bây giờ cậu quay lại là vì lại cảm thấy tương lai của tôi không quan trọng bằng cậu nữa?"

"Là bệnh của em đã khỏi rồi. Anh Cửu, em có thể tiếp tục ở bên anh rồi."

Tần Cửu gạt sự lôi kéo của cậu: "Thẩm Ninh, cậu cho rằng tôi là thằng ngu sao?"