Chương 8: Em đau quá

Sau khi trở về nhà họ Thẩm, Thẩm Ninh bắt đầu sốt, sốt đến mức cuối cùng cậu không thể phân biệt được giữa thực tế và giấc mơ.

***

"Này, cậu mới đến à?" Lần đầu gặp mặt, Thẩm Ninh bởi thể trạng nên thấp lùn và gầy, nhưng lại rất hung dữ. Tần Cửu cùng tuổi nhưng lại rất cao, thoạt nhìn giống như một người lớn hơn chục tuổi vậy. Mặc dù Thẩm Ninh thấp nhưng khí thế rất mạnh, thấy tên mới đến này dám không coi ai ra gì, nhảy lên bàn, chống nạnh, hung dữ nói: "Tôi đang nói chuyện với cậu đấy."

Tần Cửu không thèm để ý đến cậu.

"Ở đây tôi xếp hạng thứ bảy, cậu là người thứ chín vào đây, tính theo thứ bậc cậu phải gọi tôi một tiếng anh Thất." Tiểu Thẩm Ninh khí thế hung hăng nói.

"Được rồi tổ tông ơi đừng gây sự nữa, cậu ta vừa bị ngã đập đầu, không nhớ gì cả, đừng làm cậu ta hoảng sợ nữa." Thẩm Ninh lúc này mới nhận ra điều bất thường của người mới đến, nhìn vẻ mặt ngớ ngẩn của cậu ta, đúng là không giống người bình thường.

Từ đó về sau, Thẩm Ninh với trách nhiệm của một người anh cả phải chăm sóc đứa em ngốc, mỗi ngày đều dẫn Tần Cửu đi cùng.

Trong trại trẻ mồ côi không có nhiều trẻ em, hầu như mỗi đứa trẻ đều có một nhãn dán trên người, trên đó dán một số con số, lúc đó Thẩm Ninh không biết đó là gì, sau này một ngày nọ trong trại trẻ mồ côi nghe được cuộc nói chuyện giữa viện trưởng và khách hàng, cậu mới hiểu ra, đó là giá bán!

Tần Cửu rất cao, thân hình rất khỏe mạnh, trí nhớ cũng rất tốt, sau nửa năm điều tra bí mật, cậu ta đã thành công đưa Thẩm Ninh ra khỏi trại trẻ mồ côi.

Ngày hôm đó, gió thật ngọt ngào, ngay cả ánh nắng tháng Tám cũng dịu dàng.

***

Thẩm Ninh tỉnh giấc từ trong mơ, một góc gối ẩm ướt, cậu biết mình có lẽ lại bị chảy máu mũi nửa đêm. Cậu không để tâm lau đi, quen thuộc nhét hai viên thuốc vào trong miệng.

Câu lạc bộ WAC.

Thẩm Ninh xin nghỉ ốm hai ngày, khi quay lại, hốc mắt sâu hoắm, sắc mặt vàng vọt, nhìn là biết bệnh chưa khỏi hẳn.

Chú Vương nhíu mày nói: "Hay cậu nghỉ thêm hai ngày nữa?"

Thẩm Ninh lắc đầu, "Không phải nói muốn sửa xong sân trước khi tuyết rơi sao?"

Chú Vương kéo dụng cụ, "Việc nhỏ này hai người làm cũng được mà."

Thẩm Ninh đẩy xe dụng cụ, "Thêm một người thêm một phần hiệu quả, con có thể chịu được."

Chú Vương muốn nói lại thôi, cuộc nói chuyện hôm đó giữa Thẩm Ninh và Tần Cửu, ít nhiều ông có nghe được một chút, chuyện giữa người trẻ tuổi ông không hiểu, nhưng cũng có thể hiểu được một số việc, người này rõ ràng là quen biết đội trưởng Tần. Chỉ là có vẻ như giữa hai người có hiểu lầm gì đó, thái độ lạnh nhạt của đội trưởng Tần, giống như rất không thích cậu trai này.

"Khụ khụ khụ." đầu của Thẩm Ninh đau như muốn nứt ra, đi được vài bước đã hết sức. chú Vương cũng không dám miễn cưỡng, cứng rắn đẩy người về phòng dụng cụ, "Cậu đừng ra ngoài nữa, ngoài kia lạnh lắm, lại bị lạnh một lúc về lại sốt mất."

Thẩm Ninh mơ màng ngồi trên ghế, cậu quấn chặt áo khoác, ánh mắt vô hồn nhìn về phía ngôi biệt thự không xa. Rõ ràng đã gần như vậy, nhưng cậu lại đột nhiên không còn can đảm để gặp mặt nữa.

"Bịch bịch bịch." Một quả bóng lăn đến chân Thẩm Ninh.

Mạc Mạc vội vàng chạy đến, nhưng dừng lại cách ba mét không dám đến gần hơn.

Thẩm Ninh nhận ra cô bé, lập tức có tinh thần, cậu cúi người nhặt quả bóng lên, "Em tên là Mạc Mạc phải không?"

Mạc Mạc gật đầu, "Anh đến rồi."

Thẩm Ninh vẫy tay với cô bé, "Một mình em chơi ở gần đây à?"

Mạc Mạc lắc đầu, "Dì của em đi cùng em."

"Vậy chú của em đâu?"

Mạc Mạc quay đầu, "Chú đang chơi game, không cho em làm phiền."

"Vậy em có biết số điện thoại của chú em không?" Thẩm Ninh kìm nén sự hồi hộp trong lòng, nín thở chờ đợi.

Mạc Mạc lấy ra chiếc đồng hồ điện thoại của mình với vẻ nửa hiểu nửa không.

Mắt Thẩm Ninh sáng lên, không dám vội vàng, cẩn thận nói: "Em có số điện thoại của chú em không?"

"Số của chú gọi không được." Thẩm Ninh lúc này mới phát hiện cô bé đã bấm số gọi đi, vội vàng tắt cuộc gọi giúp cô bé.

May mà lúc này Tần Cửu đang huấn luyện, chắc là anh không mang theo điện thoại.

Mạc Mạc khó hiểu, "Chẳng phải anh muốn tìm chú em sao?"

"Anh chỉ muốn biết số điện thoại của chú em thôi." Thẩm Ninh không biết chơi thứ công nghệ cao này, hai mắt rực sáng nhìn cô bé, "Em có thể tìm ra dãy số đó không?"

Mạc Mạc tùy tiện chạm vài cái, đã dễ dàng tìm ra thông tin liên lạc cá nhân của Tần Cửu.

Thẩm Ninh ghi nhớ từng con số vào lòng, sợ mình sẽ nhớ sai, cậu lập tức lấy ra cuốn sổ nhỏ ghi lại số điện thoại.

"Ôi trời ơi, cuối cùng cũng tìm thấy con rồi, sao con lại chạy mất tăm thế này." Một phụ nữ trung niên hốt hoảng chạy đến.

Mạc Mạc có vẻ lưu luyến trốn sau lưng Thẩm Ninh.

Người phụ nữ trung niên khó xử nói: "Bé cưng, chúng ta phải về nhà rồi."

Mạc Mạc chu môi, "Con còn chưa chơi bóng với anh ấy mà."

Thẩm Ninh mỉm cười, nhẹ nhàng xoa xoa đầu tóc xù xù của cô bé, cậu nói: "Mạc Mạc ngoan nào, ngày mai anh vẫn ở đây, anh đợi em đến."

Mạc Mạc đành phải từ bỏ, ngoan ngoãn đi theo dì, "Ngày mai em sẽ đến tìm anh chơi nữa."

Thẩm Ninh áp cuốn sổ nhỏ vào ngực, đợi đến khi cô bé hoàn toàn rời đi, cậu mới lấy điện thoại của mình ra.

Khoảnh khắc cuộc gọi được thực hiện, cậu biết sẽ không có ai nghe máy, nhưng vẫn không kìm được muốn nghe tiếng nhạc chuông trôi chảy đó.

Hai năm rồi, hóa ra anh Cửu đã đổi số điện thoại mới từ lâu, chẳng trách số điện thoại cũ đó luôn trong tình trạng ngoài vùng phủ sóng.

"Alo." Giọng mệt mỏi của người đàn ông vang lên từ trong ống nghe.

Thẩm Ninh hoảng hốt, điện thoại từ đầu ngón tay rơi xuống đất, phát ra tiếng động không nhỏ.

Đối phương sững người, có lẽ lúc này mới phát hiện đây là một số điện thoại lạ, "Ai vậy?"

Thẩm Ninh làm như kẻ trộm có lỗi lập tức cúp máy.

Nhưng rất nhanh số điện thoại đó lại gọi lại.

Thẩm Ninh đành phải bất chấp nhấn nút nghe.

"Thẩm Ninh!" Đối phương rất chắc chắn gọi tên cậu.

"Anh Cửu."

"Tút tút tút." Cuộc gọi bị dứt khoát cúp máy.

Thẩm Ninh gọi lại, quả nhiên, đã bị chặn.

Trái tim đang nhảy lên từng chút một bị dập tắt, Thẩm Ninh ngồi phịch xuống sàn nhà, luồng khí lạnh thổi đến từ bốn phía, đầu ngón tay cậu như bị đông cứng, thậm chí cậu không còn sức để cúp máy nữa.

Thẩm Ninh ngã xuống đất, cậu há miệng thở khó nhọc, l*иg ngực như bị tắc nghẽn bởi một đám bông.

"Khụ khụ khụ." Cậu dùng sức đấm vào l*иg ngực, sau khi khạc ra một ngụm máu, cậu mới từ từ hít thở được chút không khí yếu ớt.

"Anh Cửu, em đau quá..."

Tần Cửu nhìn chiếc điện thoại đã trở lại bình thường, mệt mỏi xoa xoa trán. Anh thừa nhận vào khoảnh khắc gặp lại Thẩm Ninh, tất cả kế hoạch của anh đều bị đảo lộn. Không, đúng hơn là tất cả sự giả vờ của anh đều bị vạch trần, sự bình tĩnh giả tạo của anh là giả, sự tự dối mình rằng không liên quan gì là giả, lời nói không yêu đó cũng là giả.

Mười năm... Mười năm sống nương tựa lẫn nhau, vào ngày anh vui mừng nhất lại bị chính tay cậu phá vỡ. Hóa ra đồng tính luyến ái trong mắt cậu là mối quan hệ ghê tởm nhất, hóa ra tình yêu tràn đầy của anh là cảm xúc mà cậu ghét nhất.

Thẩm Ninh, bây giờ em quay đầu lại, rốt cuộc em coi tôi là gì?